Chương trước
Chương sau
Đường xe chạy hai mươi phút sau, xe khiển vào trong Tiên Hải Hồ Phong Cảnh.

Tiên Hải Hồ danh như ý nghĩa, tự nhiên là có một hồ nước thật lớn.

Hồ nước này là một hồ nhân tạo, đã từng là Tiên Hải Thủy Khố, là vào thời gian hơn mười năm trước đại tu thuỷ lợi, người dân bản xứ dùng mồ hôi và máu thành lập công trình thuỷ lợi vĩ đại. Đê đập tất cả đều thuần một màu thanh thạch. Từng khối từng khối chỉnh tề chồng đắp, liên miên mấy chục km. Công trình to lớn như vậy, xác thực hiển lộ rõ lực ngưng tụ và sự cần lao của người dân Hoa Hạ.

Chỉ là, hơn mười năm sau, công trình thuỷ lợi vĩ đại hạng nhất này lại biến hóa nhanh chóng, trở thành khu du ngoạn phong cảnh, và khu khai phá bất động sản.

Một vài cái tên hay viết là "Khai phá", "Phát triển kinh tế địa phương", "Cải thiện dân sinh".

Bất quá, trên thực tế thôn dân phụ cận Tiên Hải Hồ đã sớm bị di chuyển đi ra ngoài. Khai phá, với phát triển kinh tế gì đó đã theo chân bọn họ toàn bộ đều không có quan hệ. Mà bọn họ dùng mồ hôi và máu kiến thành đập chứa nước thật lớn, lại biến thành hậu hoa viên, khu nghỉ ngơi của giới quyền quý thành phố Minh Phủ, tỉnh Minh Hải. Trong cảnh khu, nhà hàng sa hoa, tửu điếm biệt thự san sát, trên hồ còn có rất nhiều trung tâm tiêu khiển, giải trí, du thuyền đủ loại đồ vật.

Lại qua vài phút xe chạy nữa, Trần Quang Hoa họp tửu điếm đã nhìn thấy từ xa xa.

Nhưng lúc này, Tống Văn Hiên bỗng phanh lại.

Tùy Qua cũng biết nguyên nhân Tống Văn Hiên phanh lại, bởi vì Linh giác của hắn cũng cảm ứng được tín hiệu nguy hiểm đến từ tiền phương.

Từ lúc bước vào Tiên Thiên kỳ, Linh giác của Tùy Qua so với trước đây nhạy cảm hơn không biết bao nhiêu lần, phạm vi cảm ứng tựa hồ cũng mở rộng không ít.

Linh Giác loại đồ vật này, là một loại cảm giác rất huyền diệu, nhưng loại cảm giác này cũng thường thường rất đáng tin cậy.

Sau khi đỗ xe chỉ chốc lát, một chiếc xe việt dã màu đen đã xuất hiện phía trước.

Bất quá, đối phương cũng dừng xe lại, ở ngay địa phương cách Tùy Qua và Tống Văn Hiên hơn hai mươi thước.

Cửa xe mở ra, hai người từ bên trong đi tới.

Một người trong đó là thanh niên khoảng hai mươi tuổi, để tóc dài, mặc một bộ giáp khắc màu đen, thần tình kiêu căng; một người khác là trung niên nhân hơn bốn mươi tuổi, mặc Trung Sơn phục màu đen, đường cong trên mặt cương nghị, thần tình rất lạnh lãnh mạc, cả người mang theo một cổ sát khí lạnh thấu xương, khiến cho người ta ý thức được trong hắn nhất định đã từng chém giết rất nhiều người.

Mặt khác, chỗ ống tay áo của hai người đều có một đồ đằng Kim sắc long.

- Tống Văn Hiên, lần trước chúng ta đã cảnh cáo ngươi rồi!

Người thanh niên hướng về phía Tống Văn Hiên quát dẹp đường:

- Ngươi đã chấp mê bất ngộ, vậy cũng chớ trách chúng ta! Thế nào, đây là ngươi tìm giúp đỡ sao? Ngươi cho là tìm giúp đỡ liền thắng được chúng ta?

Tùy Qua nhìn thanh niên tóc dài, nói rằng:

- Các ngươi là người của Long Đằng? Ta đã từng nghe người ta nói qua, Long Đằng chính là quốc chi lợi khí, niềm kiêu ngạo của Hoa Hạ, đã từng nhiều lần dương uy của quốc gia ta. Bất quá, các ngươi từ lúc nào đổi nghề làm bảo tiêu cho giới quyền quý?

Nếu như không phải bởi vì kính trọng danh hào Long Đằng, Tùy Qua chỉ sợ cũng không phải nói bọn họ làm bảo tiêu, mà là nói "làm chó".

- Xem ra ngươi ít nhiều còn biết được Long Đằng chúng ta tồn tại. Như vậy, ngươi cũng nên biết sự lợi hại của Long Đằng chúng ta.

Thanh niên tóc dài nói:

- Ngươi cho rằng chúng ta là bảo tiêu, vậy cũng tùy vào cái nhìn của ngươi vậy. Thế nhưng, trách nhiệm trên đây, các ngươi đừng hòng đạt thành mục đích.

- Ta nhận thức Lữ Chính Dương của Long Đằng các ngươi, ấn tượng đối với hắn cũng không tệ. Do đó ấn tượng của ta đối với Long Đằng cũng không tệ lắm. Vì thế, ta mới quyết định cùng với các ngươi nói chuyện, điều này cũng không đồng nghĩa là ta sợ các ngươi.

Tùy Qua không kiêu ngạo không siểm nịnh nói rằng.

- Lữ Chính Dương?

Trung niên nhân mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn nhíu mày nhăn mặt lại nói:

- Lữ Chính Dương, bất quá là phó tổ trưởng tổ chín mà thôi. Ở trong Long Đằng chín tổ, tổ chín bài danh thấp nhất, bất quá làm hậu cần cho chúng ta mà thôi!

Tùy Qua vốn tưởng rằng có thể mượn danh đầu của Lữ Chính Dương cùng đối phương kéo lên quan hệ, tốt nhất là giải quyết hòa bình việc này. Dù sao, Đường Vân đối với Long Đằng tôn sùng vô cùng, Tùy Qua ấn tượng đối với Long Đằng cũng không tệ. Ai biết, đối phương cũng không để ý, hơn nữa có chút coi thường một tổ của Lữ Chính Dương bọn họ, điều này làm cho hắn không khỏi có chút căm tức.

- Bất quá, ngươi đã ngươi đã nhận thức Lữ Chính Dương, hắn tốt xấu gì cũng là người của chúng ta. Ta sẽ cho hắn một chút mặt mũi, thả các ngươi rời khỏi.

Trung niên nhân mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn nói rằng:

- Chúng ta là người của tổ năm Long Đằng, nhớ kỹ, bản nhân Lệ Hoa, đây là đồng bạn của ta Âu Dương Hiên. Lần sau ngươi lại gặp mặt Lữ Chính Dương, có thể hướng tới hắn hỏi thăm một chút. Hừ, người của tổ năm chúng ta không phải cái đám làm hậu cần như tổ chín bọn hắn có thể so sánh được! Đi thôi, đừng để chúng ta thấy ngươi nữa!

Kiêu ngạo a!

Người của Long Đằng quả nhiên là ngạo khí, kiêu ngạo.

Hơn nữa, nghe khẩu khí của Lệ Hoa này tựa hồ tổ năm bọn họ đã so với tổ chín của Lữ Chính Dương mạnh hơn nhiều. Thậm chí, Lệ Hoa này cư nhiên gọi thẳng tên Lữ Chính Dương, ngay cả "phó tổ trưởng" loại danh hiệu này đều lượt bớt đi.

Mọi người thường nói "Kiêu binh tất bại". Thế nhưng, quân sĩ của một bộ đội cũng không có cảm giác vinh dự và kiêu ngạo mà nói, như vậy quân đội cũng chính là quân đội cặn bã. Nguyên nhân chính là như vậy, đệ nhị thế chiến, Đảng Vệ Quân vũ trang lệ thuộc trực tiếp Hitler đầu sỏ phát xít đã từng vang danh một thời, trở thành ác mộng của quân đội các quốc phản phát xít lúc đó. Những vũ trang Đảng Vệ Quân này tất cả đều là do phần tử trung thành cuồng nhiệt với Hitler cấu thành, sức chiến đấu kinh người, thấy chết không sờn. Do đó, khi những quân sĩ phản phát xít kia biết phải cùng Đảng Vệ Quân vũ trang tác chiến, hầu như toàn quân trên dưới đều đã sớm viết sẵn di thư, bởi vì điều đó đồng nghĩa bọn họ sẽ có một hồi quyết tử chiến đấu đang chờ.

Đây là kiêu ngạo!

Vô luận chính nghĩa hay là tà ác, kiêu ngạo kỳ thực chính là một loại khích lệ.

Đồng thời, chỉ có người nắm giữ thực lực cường đại, mới có tiền vốn để kiêu ngạo.

Người của Long Đằng càng là kiêu ngạo, càng là cuồng vọng hơn, vậy thì đại biểu cho sức chiến đấu của bọn họ xác thực rất mạnh mẽ.

Điểm này, Tùy Qua cũng không nghi ngờ, chỉ cần là từ Đường Vân cực kỳ tôn sùng đối với Long Đằng là đã có thể thấy được.

Hơn nữa, Lữ Chính Dương lúc đó đi xem bệnh cho Đường Thế Uyên, phái đoàn kia xác thực so với vị "Ngự y" Cao Bá Minh này cao hơn mấy bậc.

Hai người trước mắt này, so với Lữ Chính Dương càng thêm kiêu ngạo hơn, thậm chí đã thành cuồng ngạo.

Thế nhưng, điều này cũng không có nghĩa là Tùy Qua sẽ biết khó mà lui.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.