Chương trước
Chương sau
- Sự tình không giống như ngươi tưởng, rất phức tạp đấy. Chuyện này, sau khi gặp nhau lại giải thích đi.

Tùy Qua cười nói:

- Ta nói cho ngươi tin tức tốt, chính là ta đã đạt được yêu cầu của ngươi, có lẽ ngươi nên suy nghĩ một chút, lúc nào "làm thiếp" cho ta.

- Úc, mấy ngày không gặp, lá gan của ngươi lại lớn lên không ít.

Trầm Quân Lăng cười duyên nói:

- Ngươi nhanh như vậy đã đột phá Tiên Thiên kỳ rồi sao?

- Không thể giả được.

Tùy Qua cười nói:

- Ngươi nói, hiện tại ta muốn đến hướng gia gia ngươi cầu hôn, hắn có thể đáp ứng ta hay không?

- Hắn sẽ đáp ứng.

Trầm Quân Lăng nói:

- Đáng tiếc là, ngươi không dám, cũng sẽ không làm đúng không?

Tùy Qua trầm mặc một chút, hắn thật đúng là không thể đi làm loại chuyện cầu hôn này được.

- Không được đi sao?

Trầm Quân Lăng nói:

- Ngươi ở nơi nào, thật muốn cùng ta gặp mặt?

- Đúng.

Tùy Qua khôi phục bản sắc da mặt dày:

- Tuy rằng không phải đi cầu hôn, thế nhưng qua năm nay, ta cần phải đến chúc mừng năm mới Trầm lão gia tử còn có phụ mẫu của ngươi sao?

- Ngươi chúc mừng năm mới cái gì?

Trầm Quân Lăng nói:

- Ngươi lấy thân phận gì để đi đây?

- Thân phận bạn trai!

Tùy Qua nói rằng:

- Không cần nhiều lời vô ích, nhanh chóng đến căn cứ nuôi trồng thực vật bên này đón ta.

- Yêu, ngươi thật đúng là vênh váo đấy!

Trầm Quân Lăng cười nói:

- Vậy các ngươi, đợi lát nữa ta đến xem, tu vi của ngươi đến tột cùng tới trình độ nào, cho ngươi lòng tự tin bành trướng trên diện rộng như vậy.

- Đến đây đi, ta sẽ chờ ngươi đến thực hiện lời hứa của ngươi đấy!

Tùy Qua vừa cười vừa nói.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Tùy Qua gặp được Trầm Quân Lăng.

- Muốn đến bên trong nhà kính ấm của ta nhìn không?

Tùy Qua hỏi.

- Nhân Mộc Hoa đã nở hoa rồi chứ?

Trầm Quân Lăng hỏi.

Tùy Qua lắc đầu.

- Vậy ngày hôm nay sẽ không đi.

Trầm Quân Lăng ở trong xe nói:

- Chờ khi nào nó nở hoa lại nói. Thời gian cũng không còn sớm, trở lại quá muộn, chúng ta đã có thể không đến kịp ăn cơm tối.

Tùy Qua cũng không dừng lại thêm, trức tiếp lên chiếc Ferrari màu hồng của Trầm Quân Lăng.

Xem ra, nữ nhân này đối với màu hồng là có chút yêu thích đặc biệt.

Sau khi lên xe, Tùy Qua nhìn nhìn Trầm Quân Lăng, nói rằng:

- Thẩm tỷ tỷ, ngươi đây là đi làm gì lại trang điểm vậy?

Không biết là vì sao, có lẽ bởi vì phải về nhà, Trầm Quân Lăng cư nhiên không trang điểm quyến rũ như thường ngày, phong cách gợi cảm biến thành phong cách thanh thuần, khả ái: áo lông chữ V màu đen, bên trong phối hợp với một kiện đồ lót tuyết trắng, phía dưới là quần jean màu trắng bó sát người. Lại thêm đôi ủng dài màu xanh da trời. Đặc biệt là trên đầu đội chiếc mũ mà đỏ sẫm mới xinh đẹp làm sao! Một thân trang phục này tuy rằng không phù hợp với phong cách thường ngày của Trầm Quân Lăng, nhưng như vậy càng có vẻ như là Đông Đại hoa hậu giảng đường: Thanh xuân lại thanh thuần.

- Cái gì gọi là trang điểm nhạt, tỷ tỷ ta vốn dĩ đã rất mềm mại.

Trầm Quân Lăng phản bác nói:

- Bản cô nương thực đang tuổi như hoa như ngọc, có thể không mềm mại sao....di, không đúng!

Khi nói đến "không đúng", Trầm Quân Lăng bỗng đem xe dừng ở ven đường, sau đó có điểm giống như thẩm vấn nhìn Tùy Qua, rất nghiêm túc mà hỏi:

- Ngươi là nam nhân?

- Nói nhảm! Ta vốn dĩ chính là nam nhân a!

Tùy Qua nói rằng.

- Ngươi thực không hiểu ý tứ của ta?

Ánh mắt Trầm Quân Lăng sáng quắc:

- Ngươi có phải đã không còn là sơ nam không?

- Ách...

Tùy Qua nhất thời trợn mắt há hốc mồm, tựa như thấy người ngoài hành tinh nhìn chằm chằm vào Trầm Quân Lăng, nghĩ thầm lẽ nào trên mặt mỗi sơ nam đều bị dán nhãn, hay là trên đỉnh đầu đều có một vòng hào quang, một ngày không còn là sơ nam nữa, thứ này liền biến mất?

- Hừ, nhìn bộ mặt này của ngươi, không phải sơ nam thì không phải thôi, cư nhiên còn có vẻ xấu hổ gì đó.

Trầm Quân Lăng nói:

- Huống hồ, đối với nam nhân các ngươi mà nói, sơ nam cũng không phải là một loại tự hào, mà là một loại bi ai, do đó ngươi hẳn là vui mừng một chút, không phải sao?

- Đúng!

Tùy Qua kiên trì nói rằng:

- Thế nhưng, ngươi làm sao thấy được? Chẳng lẽ thật sự còn có xử nam tuyến thứ này sao?

- Ha hả...

Trầm Quân Lăng cười cười:

- Ta không phải nhìn ra được, là cảm giác ra được.

Tùy Qua tâm trạng hoảng sợ, vì sao giác quan thứ sáu của nữ nhân so với Linh giác của hắn còn lợi hại hơn đây.

- Ngươi cảm giác được ta có cái gì không đúng sao?

Tùy Qua dò hỏi.

Nếu như chỉ là Trầm Quân Lăng cảm giác được hắn đã không phải là sơ nam mà nói, chuyện này còn không tính là khó giải quyết cỡ nào. Bởi vì Trầm Quân Lăng chí ít trước mắt còn không xem như bạn gái chính quy của hắn. Hơn nữa Trầm Quân Lăng tính cách càng hào sảng. Nhưng nếu như Đường Vũ Khê biết chuyện này, không biết nàng sẽ nghĩ như thế nào đây?

- Thế nào, ngươi chột dạ sao?

Trầm Quân Lăng tựa hồ nhìn ra được trong lòng Tùy Qua đang lo lắng cái gì:

- Đường tỷ tỷ nhà ngươi nếu như biết chuyện này, thật không biết nàng có chịu được nổi hay không đây.

- Nàng sẽ không nhìn ra được chứ?

Tùy Qua nói:

- Ngươi đến tột cùng là làm sao nhìn ra được? Ngươi làm thế nào biết ta không phải cùng Vũ Khê làm chuyện đó chứ?

- Nếu như ngươi là với Đường tỷ tỷ nhà ngươi làm chuyện đó, vậy hẳn là biểu tình xuân phong đắc ý, tuyệt đối không phải giống như bây giờ chột dạ như làm kẻ trộm vậy. Mặt khác, không phải nói với ngươi rồi sao, chính là một loại cảm giác mà thôi.

Trầm Quân Lăng nói:

- Từ trong ánh mắt của ngươi cảm giác ra được. Khi làm sơ nam, con mắt của ngươi tuy rằng rất tặc, thế nhưng ánh mắt trên cơ bản dừng lại ở trên mặt ta, thỉnh thoảng sẽ từ trong ngực ta đảo qua, nhưng là nhìn thoáng một cái liền né tránh. Sẽ không luôn luôn đem ánh mắt dừng ở chỗ này. Thế nhưng hiện tại, ánh mắt của ngươi sẽ không là kẻ trộm, ngươi là lớn mật quét tới quét lui, thậm chí ánh mắt còn không chỉ có dừng lại ở trên bộ ngực của ta nữa, cư nhiên còn muốn tiếp tục hướng xuống phía dưới tiến hành thăm dò và xâm lược, không phải sao?

- Ta có sao?

Tùy Qua hỏi.

- Có!

Trầm Quân Lăng khẳng định nói rằng:

- Tỷ tỷ ta sẽ không nhìn nhầm.

- Thế nhưng, ngươi cũng không hoàn toàn đúng.

Tùy Qua phiền muộn nói rằng:

- Ta là bị người cưỡng dâm!

- Ngươi bị người khác cưỡng dâm.

Trầm Quân Lăng cố ý nói:

- Vậy ngươi báo cảnh sát hay chưa?

- Báo cảnh sát có tác dụng rắm gì, ta là bị một nữ ma đầu cưỡng dâm.

Tùy Qua phiền muộn nói:

- Cảnh sát thúc thúc có thể bắt được nữ ma đầu bay trên trời sao?

- Ngươi nói được cũng quá huyền huyễn đi, bị nữ ma đầu bay được trên trời cưỡng dâm, ai tin tưởng đây.

Trầm Quân Lăng cười nói.

- Ngươi nhìn ta đây!

Tùy Qua nhìn thẳng Trầm Quân Lăng, chỉ chỉ vào hai con mắt của hắn:

- Ngươi nhìn con mắt của ta, ngươi nhìn nhãn thần này của ta, giống như là đang nói dối sao?

- Nghiêm túc như vậy làm gì a.

Trầm Quân Lăng nói:

- Ngươi đã bị người cưỡng dâm, lại không thể báo cảnh sát, vậy ngươi nhanh chóng đến ý viện kiểm tra a, đừng nhiễm phải bệnh gì đó, vậy đã có thể họa vô đơn chí rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.