Chương trước
Chương sau
- Ngươi chính là một tên ham ăn!

Tùy Qua hừ lạnh một tiếng.

Lúc này, tiểu Hoa đi ra gọi Tùy Qua vào ăn cơm tối. Tiểu Ngân Trùng tự nhiên cũng liền ngậm miệng lại.

Sau bữa cơm tối, mẫu thân tiểu Hoa và Vương Yến lại bắt đầu vội vàng thu thập gian phòng cho Tùy Qua.

Để lấy lòng hảo muội muội, muội phu, Vương Yến càng chủ động đưa ra căn phòng của bọn họ tặng cho tiểu Hoa và Tùy Qua, sau đó chuẩn bị chăn đệm sạch sẽ trên giường.

Đợi sau khi đám người Vương Yến rời khỏi, tiểu Hoa mới đỏ mặt hướng phía Tùy Qua nói rằng:

- Ta...bọn họ đều cho là chúng ta đã cùng nhau viên phòng, do đó..ta đợi lát nữa ở ghế trên nghỉ qua đêm là được.

- Trời lạnh như thế, ở trên ghế ngủ sao được.

Tùy Qua phản đối nói:

- Đến ngủ trên giường đi.

- Không...không tốt.

Tiểu Hoa có chút khẩn trương nói.

- Chớ có hiểu lầm.

Tùy Qua nói:

- Tới nửa đêm ta sẽ phải đi ra ngoài một chuyến.

- Nửa đêm?

Tiểu Hoa nghi ngờ nhìn Tùy Qua.

- Ta phải đi luyện công.

Tùy Qua tùy ý biên tạo một cái lý do. Ngược lại không phải là Tùy Qua không tín nhiệm tiểu Hoa, mà là hiện nay Tùy Qua còn không muốn để cho tiểu Hoa biết chuyện về linh thảo, miễn cho nàng phân, hơn nữa biết được quá nhiều đổi với nàng chưa chắc đã là chuyện tốt. Nhất là tiểu Hoa hiện tại thời gian dài không ở bên cạnh Tùy Qua. Nếu như bị người có dụng tâm khác tiếp cận, sau đó bắt lấy tin tức về Tùy Qua, như vậy đối với hai người đều không phải là chuyện gì tốt.

Tiểu Hoa đúng là biết chuyện Tùy Qua tập võ. Nghe hắn muốn đi luyện công, cũng liền không nói gì nữa.

Huống hồ, ở trong lòng của tiểu Hoa, nàng cảm giác mình vốn chính là người của Tùy gia. Coi như là Tùy Qua thực sự cùng với nàng xảy ra chuyện đó, vậy cũng là nước chảy thành sông, chuyện đương nhiên theo lẽ thường.

Khe suối ban đêm còn là rất lạnh.

Bởi vì không có TV, trong khe núi tín hiệu TV cũng rất yếu kém, coi như là gia đình có TV, cũng đã sớm an giấc ngủ.

Tùy Qua cùng với Ngưu Tiểu Hoa dựa vào nhau nằm ở trên giường, cả hai người đều không có buồn ngủ.

Mặc dù cách y phục, thế nhưng tiểu Hoa vẫn đang cảm giác có chút khẩn trương, nhưng lại mơ hồ có chút chờ mong.

Hài tử của người nghèo sớm hiểu chuyện, cô nương ở Bạch Lưu Câu cũng sớm hiểu chuyện.

Từ lúc còn nhỏ tới giờ, tiểu Hoa chỉ biết vận mệnh của nàng, hoàn toàn quyết định bởi nàng sau này gả cho người nào. Cô nương Bạch Lưu Câu đều là số phận như vậy. Lập gia đình chỉ là vì một phần lễ hỏi phong phú, có thể cho ca ca, đệ đệ dùng để cưới lão bà. Hoặc có lẽ, thẳng thắn xem như đổi người, hai gia đình, mỗi bên gả một nữ nhi đi ra ngoài.

Khi tiểu Hoa biết được nàng có khả năng phải gả cho một kẻ ngu ngốc, nàng quả thực đã muốn chết đi. Nàng nghĩ cuộc đời sau này đều sẽ là vượt qua ở trong thống khổ và dằn vặt. Một cuộc sống không có hi vọng, không có tận cùng.

Cho đến khi lão địa chủ xuất hiện, đem tiểu Hoa làm ra một cử động to gan, mạo hiểm gả vào Tùy gia. Mặc dù nàng căn bản không biết vị nam tử chưa biết mặt kia đến tột cùng là người như thế nào.

Hiện tại, người này đang nằm ở bên cạnh nàng. Ở trong mắt của tiểu Hoa, nếu như phải lập gia đình mà nói, Tùy Qua không thể nghi ngờ chính là một thí sinh lý tưởng nhất. Nàng sẽ không có ý tưởng nào khác nữa. Bởi vì cuộc sống bây giờ đối với nàng mà nói, đã quá hạnh phúc. Do đó, nàng chỉ cầ bảo vệ cái gọi là hạnh phục này là được.

Thế nhưng, ai biết Tùy Qua lại quá được người yêu thích. Khi tiểu Hoa đi đến thành phố Đông Giang, đã gặp qua Trầm Quân Lăng, cũng đã gặp Đường Vũ Khê, nàng biết hai vị tỷ tỷ xinh đẹp này cảm tình đối với Tùy Qua, cũng nhìn ra được Tùy Qua đối với các nàng rất yêu thích. Tùy Qua nói cho tiểu Hoa, có thể cho nàng lựa chọn cuộc sống mà nàng muốn. Thế nhưng tiểu Hoa rất muốn nói với Tùy Qua, nàng đã lựa chọn xong rồi. Nàng không cần cũng không muốn làm ra lựa chọn khác nữa.

- Đang suy nghĩ gì đấy?

Tùy Qua bất chợt lên tiếng hỏi thăm.

- Ta đang suy nghĩ, nếu như không gặp được gia gia và ngươi, cuộc sống của ta đến tột cùng sẽ là như thế nào?

Tiểu Hoa nói:

- Đại khái, giống như là những nữ nhân gả vào Bạch Lưu Câu này vậy, vĩnh viễn chỉ có thể nhìn lên chút bầu trời trên khe suối này mà thôi.

- Cần gì phải nói tới bi thương như vậy làm chi.

Tùy Qua cười nói:

- Có lẽ sẽ gặp phải người tốt hơn thì sao?

- Trên đời nào có nhiều nam nhân tốt như vậy.

Tiểu Hoa nói rằng:

- Ở trong lòng của ta, gia gia và ca vẫn là người tốt nhất.

- Cha mẹ và ca của ngươi thì sao?

Tùy Qua hỏi.

- Bọn họ...bọn họ là người thân của ta, nhưng không phải là người đối với ta tốt nhất.

Tiểu Hoa nói rằng, trong giọng nói có chút thê lương.

- Đích xác.

Tùy Qua nói:

- Kỳ thực, trong lòng ta vẫn không yêu thích bọn họ cỡ nào cả. Bất quá, nhưng khi ta gặp được bọn họ, thấy được những con người ở Bạch Lưu Câu này, ta đã biết bọn họ cũng chỉ là một đám người đáng thương bị sinh hoạt bần cùng bức bách mà thôi. Huống hồ, ngươi đã đều tha thứ cho bọn họ. Ta nghĩ...ta cũng mong muốn ngươi cảm thấy vui vẻ.

- Ca, để ta nắm tay của ngươi được không?

Tiểu Hoa bỗng nhiên nói rằng.

Tùy Qua không nói gì, đưa bàn tay tới, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé có chút run rẩy của nàng.

Tay của Tiểu Hoa có chút lạnh lẽo, cũng so với tay của Trầm Quân Lăng và Đường Vũ Khê thô ráp hơn. Xem ra từ nhỏ đến lớn, nàng chịu khổ thật đúng là không ít.

Tùy Qua đem một đạo chân khí chậm rãi đưa vào trong thân thể của tiểu Hoa, xua tan hàn ý trên người nàng, an ủi tâm linh bất an của nàng.

Qua một lát sau, tiểu Hoa đã an tĩnh ngủ đi.

Lúc nửa đêm, trong Bạch Lưu Câu một mảnh đen nhánh.

Tùy Qua không một chút tiếng động nào từ bên ngoài cửa sổ chạy ra, triển khai thân pháp, hướng về phía đầu nguồn Bạch Lưu Câu xuất phát.

Bóng đêm tuy rằng rất dày đặc, thế nhưng đối với Tùy Qua đã bước vào Tiên Thiên tạo thành ảnh hưởng không phải quá lớn. Khi toàn lực triển khai thân pháp, bất quá thời gian ba năm phút đồng hồ, Tùy Qua đã đến. Đầu nguồn suối nước.

Lúc này, phụ cận từ đường dị thường an tĩnh.

Tùy Qua đi tới bên cạnh hồ nước, nhẹ nhàng mà nhảy vào trong nước, sau đó hướng phía vách núi bên con suối lẻn vào.

Người tu hành chỉ cần đạt đến cảnh giới Thai Tức, mặc dù là lặn xuống nước, cũng sẽ không có nguy hiểm không thể hít thở. Bởi vì người tu hành Tiên Thiên hoàn toàn có thể thông qua đan điền hô hấp thổ nạp. Mà sau khi đạt được Ích Cốc cảnh giới, toàn thân lỗ chân lông đều có thể hút vào thiên địa linh khí, càng hoàn toàn không cần lo lắng ở trong nước sẽ không thể hít thở được.

Vách núi chỗ con suối lại chỉ so với đầu của Tùy Qua lớn hơn một chút.

Bất quá, điều này đương nhiên không làm khó được Tùy Qua, thi triển súc cốt công liền dễ dàng chui vào bên trong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.