Chương trước
Chương sau
Các lão gia cảnh sát thường ngày tác uy tác quái, làm sao có thể là đối thủ của đám lính đặc biệt tinh thông tác chiến.

Chỉ trong chốc lát, nhóm lính đặc biệt đã hoàn toàn khống chế được tràng diện.

Đội trưởng lính đặc biệt đi tới trước mặt Tùy Qua, cung kính chào Tùy Qua theo kiểu nhà binh:

- Đội trưởng đội Thập Tam Liên Thất đoàn Lão Hổ phụng mệnh bảo vệ an toàn của tiểu thủ trường!

Tiểu thủ trưởng?

Tùy Qua không khỏi ngạc nhiên. Mặc dù Đường Vân cho hắn một thân phận sĩ quan, nhưng đến nay cấp bậc hình như vẫn chỉ là Thiếu úy, so với thủ trưởng còn cách xa vạn dặm.

Nhưng Tùy Qua chợt hiểu. Lính đặc biệt của đoàn Lão Hổ, rất có thể là bộ đội trực thuộc Đường gia, vì vậy xét thấy quan hệ giữa Tùy Qua và Đường Vũ Khê, gọi Tùy Qua một tiếng “Tiểu thủ trưởng” cũng không có gì quá đáng.

Cao Kiến Minh vừa nghe đội trưởng lính đặc biệt gọi Tùy Qua, lập tức cả kinh trợn tròn mắt.

Tiểu tử này lại là “Tiểu thủ trưởng”, như vậy thân nhân của hắn rất có thể là đại lão trong quân đội, hơn nữa còn là đại lão rất lớn. Ít nhất, loại tiểu sở trưởng như Cao Kiến Minh hắn, vĩnh viễn chỉ có thể ngẩng đầu nhìn người ta. Vô duyên vô cớ chọc vào một tiểu sát tinh như vậy, hắn không phải muốn mất mạng hay sao!

Lúc này, Cao Kiến Minh quả thực hận thấu La lão tam, nếu không phải tên vương bát đản này, Cao Kiến Minh hắn làm sao lại chịu dính líu.

Nhưng, tình huống của La lão tam hiển nhiên cũng không thể lạc quan.

Khi La lão tam ngồi xổm xuống, hắn còn có chút càn rỡ, nói với một chiến sĩ lính đặc biệt bên cạnh:

- Tiểu chiến sĩ, cẩn thận súng trong tay ngươi, không nên cướp cò. Ngươi biết ta là ai không? Ta cho ngươi biết, ta là cháu trai của huyện trưởng huyện Hoàng Bình.

Bốp!

La lão tam còn chưa nói xong, chiến sĩ lính đặc biệt bên cạnh đã cho hắn một bạt tai, trực tiếp tát văng một chiếc răng cửa của La lão tam.

Lúc này, La lão tam mới rốt cục ý thức được, đám binh lính này căn bản không xem huyện trưởng là cái gì.

Sau đó, Ngưu Đại Bản đương nhiên được thả ra.

Khi Ngưu Đại Bản biết rõ tình huống, biết Tùy Qua đã khống chế cục diện, lập tức hung hăng đạp La lão tam mấy đá.

Tùy Qua nói với chiến sĩ lính đặc biệt:

- Kế tiếp sẽ làm sao?

- Xin ngài yên tâm, thượng cấp đã thông báo rồi. Trong một canh giờ, là có thể cho ngài một câu trả lời chắc chắn.

Đội trưởng lính đặc biệt nói.

Tùy Qua lập tức hiểu ý, xem ra vị anh rể tương lai Đường Vân thật sự tức giận rồi.

Một cán bộ cấp huyện nho nhỏ, lại cũng dám động vào người của Đường gia, chuyện này xác thực khiến Đường Vân cảm thấy vô cùng tức giận.

Dĩ nhiên, với lợi thế khổng lồ của Đường gia, muốn thu thập một cán bộ cấp huyện nho bé, cũng chỉ cần mấy cú điện thoại.

Cho nên, một canh giờ, đã hoàn toàn đủ rồi.

Trong mắt dân chúng huyện Hoàng Bình, Huyện trưởng La Vạn Canh có lẽ chính là thiên vương lão tử, nhưng trong mắt các đại lão kinh thành, cũng chỉ là một tiểu quan hạt mè mà thôi. Tiểu quan hạt mè, thật ra cũng chính là hạt mè, không đủ cho người ta nhét kẽ răng.

20 phút sau, một bản báo cáo về việc La Vạn Canh tham ô nhận hối lộ, được đưa đến Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh.

Nhận được chỉ thị của thượng cấp, Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh nhanh chóng hành động, lập tức yêu cầu kiểm tra kỷ luật La Vạn Canh.

Sau đó, bí thư Hoàng Bình huyện đích thân chạy tới đồn công an, xin lỗi đám người Tùy Qua và Ngưu Đại Bản, đồng thời báo cáo sẽ lập tức khai trừ đám người Cao Kiến Minh, bắt giam La lão tam. Ngoài ra, mấy nhân viên công thương nói xấu Ngưu Đại Bản bán rượu giả, cũng đến trước mặt Ngưu Đại Bản tiến hành xin lỗi, sau đó chờ đợi xử phạt cực kỳ nghiêm khắc đối với bọn hắn.

Xem ra Đường Vân quả nhiên nói không sai, không đến một canh giờ, hắn có thể làm xong những chuyện này.

- Vân ca, cám ơn.

Từ đồn công an đi ra ngoài, Tùy Qua bấm số điện thoại của Đường Vân.

- Chỉ là đập chết một con ruồi mà thôi, có cái gì cần cám ơn, hi vọng không quấy nhiễu hào hứng đón tết của cậu là được rồi.

Đường Vân nói.

- Hào hứng tất nhiên vẫn hào hứng. Nếu anh đưa thêm chút rượu tới nữa, sẽ càng hào hứng hơn.

Tùy Qua cười nói. Mặc dù hắn không phải kẻ nghiện rượu, nhưng lão quỷ Ngưu Duyên Tranh, nghiện rượu cũng không nhỏ, hơn nữa lão quỷ này còn yêu sách, không phải là “ngự tửu” thì không uống.

- Không thành vấn đề. Nhưng, đừng nói ca ca đưa rượu giả cho cậu.

Đường Vân trêu chọc nói.

- Cái này không phải tôi nói, là đám con ruồi chết tiệt kia nói.

Tùy Qua cười nói.

- Mẹ kiếp , lần sau tôi nhất định giết chết bọn chúng!

Đường Vân lạnh lùng nói.

Đã trải qua chuyện như vậy, Tùy Qua cũng không tiện kêu Ngưu Đại Bản đi bán rượu nữa. Cho nên, Tùy Qua tới ngân hàng lấy mấy vạn giao cho Ngưu Đại Bản, sau đó còn kêu hắn mang một ít hàng tết về Bạch Lưu Câu.

Buổi tối hôm đó, tỷ suất xem đài của đài truyền hình huyện Hoàng Bình bỗng nhiên bạo tăng. Bởi vì đêm đó đài truyền hình thông báo tin tức La Vạn Canh tham ô nhận hối lộ, bao nuôi nhiều tình nhân bị bắt, khiến gần chín mươi phần trăm gia đình đều tập trung xem ti vi, giống như xem ca nhạc đêm giao thừa.

Số pháo vốn phải chờ tới 30 tết mới đốt, buổi tối hôm đó đều được đem ra hết.

Nhà nhà đều reo hò chúc mừng.

Có thể nói, tin tức La Vạn Canh rơi đài, mà mang đến không khí tươi vui như tết cho cả huyện Hoàng Bình.

Không khí ngày lễ cũng trôi qua đặc biệt mau, trong nháy mắt, ngày 30 tết đã đến.

Mặc dù có Ngưu Duyên Tranh làm bóng đèn, nhưng bữa cơm đoàn viên của Tùy Qua và lão địa chủ, Tiểu Hoa thật ra cũng không bị ảnh hưởng.

Ngược lại vào ngày mùng 1, bí thư huyện ủy còn cố ý tới thôn Dũng Tuyền thăm hỏi người già, khiến cuộc sống của Tùy Qua đồng học chịu chút ảnh hưởng.

Vì vậy, để không bị ảnh hưởng, Tùy Qua liền khóa cửa.

Vị bí thư đại nhân không nịnh bợ Tùy Qua thành công, cũng không tức giận, hơn nữa còn tỏ thái độ trước mặt quan viên và thôn dân, sau này phải tận lực ủng hộ thôn Dũng Tuyền phát triển kinh tế nông nghiệp. . .

Qua ngày mùng 2, Tùy Qua thấy Ngưu Duyên Tranh bắt đầu sốt ruột, mà hắn cũng tính toán quay về thành phố Đông Giang, nhanh chóng nghĩ cách đề cao tu vi của mình, chuẩn bị cho tình thế càng ngày càng cấp bách.

Những ngày qua, Tùy Qua luôn suy nghĩ về chuyện giao thủ với Hàn Côn, hắn biết Hàn Côn chẳng qua chỉ là một người bị lợi dụng mà thôi, nhưng người lợi dụng Hàn Côn, hiển nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ. Tùy Qua tựa hồ có thể biết trước, không lâu sau, sẽ có nhiều người hơn, lợi hại hơn đến tìm hắn gây phiền phức.

Nhất là, nếu vị “nữ ma đầu” sau lưng Tùy Qua vẫn không hiện thân lập uy.

Cho nên, chuyện duy nhất Tùy Qua có thể làm, chính là tận lực đề cao tu vi, có đầy đủ năng lực tự vệ.

Ngoài ra, tiếp tục chiêu binh mãi mã, đẩy mạnh thực lực!

Sau khi đưa Tùy Qua đến trạm xe lửa, vành mắt Tiểu Hoa ửng đỏ, lưu luyến không rời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.