Chương trước
Chương sau
- Lữ đại ca để mắt đến tôi như vậy, thật sự khiến tiểu đệ cảm thấy vinh hạnh.

Tùy Qua cười cười.

- Người có hai cường giả Tiên Thiên kỳ làm người hầu, tôi có thể không trọng thị được sao?

Lữ Chính Dương nói, nhìn dáng dấp hắn đã nhận ra tồn tại của Tống Văn Hiên và Ngưu Duyên Tranh.

Tùy Qua nói:

- Nếu Lữ đại ca tới đây, dĩ nhiên không phải để tán gẫu với tôi?

- Dĩ nhiên không phải.

Lữ Chính Dương nói:

- Có hai chuyện. Thứ nhất, lúc trước người của tổ năm Long Đằng, nghe nói có chút ít ma sát với cậu, nhưng may là song phương không tổn thương gì, nghe nói là cậu hạ thủ lưu tình, cho nên tổ trưởng tổ năm muốn nhờ tôi chuyển lời “cám ơn” cho cậu.

- Không cần.

Tùy Qua nói:

- Trần Quang Hoa rơi đài, người của tổ năm đã không nợ tôi gì cả.

Không chỉ có Trần Quang Hoa rơi đời. Hãng dược Xuân Huy cũng đóng cửa, về phần lão bản Trần Điềm Tường, mặc dù được Diên Vân hòa thượng cho về nhà đón tết, nhưng đây đại khái là cái tết cuối cùng của hắn. Trần Điềm Tường, trong thời gian này, uống nước ô nhiễm do hãng dược của hắn tạo ra, ngay cả tắm cũng tắm nước ô nhiễm, nhưng Diên Vân lại không để cho hắn chết, chỉ làm cho hắn chịu đủ hành hạ do ô nhiễm, cho đến khi những vật chất có hại trong nước ô nhiễm thẩm thấu vào trong thân thể của hắn, mới để Trần Điềm Tường rời đi. Cuộc sống còn lại của Trần Điềm Tường đại khái cũng chỉ có thể trông qua trong trị bệnh bằng hoá chất.

- Tốt, sảng khoái. Như vậy, tôi nói chuyện thứ hai.

Lữ Chính Dương nói:

- Tôi hi vọng cậu gia nhập tổ chín của Long Đằng chúng tôi.

- Lữ đại ca, anh nói nguyên nhân đi.

- Y thuật của cậu rất cao siêu, chế linh dược lại càng thần kỳ, người của Long Đằng vào sinh ra tử, cho nên cần người như cậu.

Lữ Chính Dương nói.

- Lữ đại ca, tôi nói thật, nhưng anh đừng nóng giận. Lần trước tôi đụng độ với người của tổ năm Long Đằng, bọn họ tựa hồ không nể mặt người của tổ chín các anh.

Tùy Qua nói.

- Chín tổ của Long Đằng, mỗi tổ có phân công khác nhau. Tổ chín của chúng tôi, chính là bộ phận đặc biệt cung cấp chữa bệnh và thuốc men. Theo các tổ còn lại, tổ chín của chúng tôi xếp hạng chót, lại thuộc về bộ phận cung cấp, bảo đảm hậu cần, cho nên khó tránh khỏi cảm thấy tổ chín chúng tôi thấp đẳng nhất. Nhưng, cạnh tranh giữa chín tổ trong Long Đằng cũng là cạnh tranh tốt, một khi gặp phải vấn đề khó khăn hay ngoại địch, mọi người của Long Đằng đều vô cùng đoàn kết.

- Lữ đại ca muốn mời tôi gia nhập tổ chín, thật ra là hi vọng tôi cung cấp y thuật hoặc thuốc men quan trọng nhất của tôi, đúng không?

- Ừ, cậu cũng có thể nghĩ như vậy.

Lữ Chính Dương nói.

- Nếu nói như vậy, chuyện rất đơn giản.

Tùy Qua nói:

- Lữ đại ca nên biết, hiện tại tôi đã là thương nhân buôn bán với quân đội? Sau này thuốc men do tôi sản xuất, sẽ cung cấp cho quân đội, bộ đội Long Đằng của các anh mặc dù rất đặc thù, nhưng cũng được xem là thể chế quân đội. Cho nên, nếu các anh cần thuốc men gì, đương nhiên có thể thông qua con đường quân đội để mua.

- Bộ đội Long Đằng chúng tôi, cần thuốc men có hiệu quả mạnh hơn! Hơn nữa, nhất định phải giữ bí mật. Nếu như chúng tôi thông qua con đường quân đội bình thường, cũng khó bảo vệ không bị gián điệp địch quân biết được. Nếu địch quân biết chúng tôi mua dược vật, có thể từ đó đoán ra rất nhiều tin tức, tỷ như lực phối trí, lực chiến đấu ...của chúng tôi

- Vậy thì như vậy đi.

Tùy Qua nói:

- Nếu như anh không yên tâm, sau này nếu có thuốc đặc hiệu gì, Long Đằng các anh lại cần dùng, cứ đích thân đến chỗ tôi tiến hành giao dịch, được không?

- Giao dịch? Nói như vậy, cậu không chịu gia nhập Long Đằng chúng tôi?

Lữ Chính Dương hỏi.

Tùy Qua rất dứt khoát gật gật đầu, nói:

- Tôi rất tôn kính bộ đội Long Đằng các vị. Nhưng, tôi không thích bị các loại quy củ trói buộc. Hơn nữa, lý tưởng của tôi cũng không ở đây. Bảo đảm duy nhất của tôi, chính là tôi có thể ưu tiên giao dịch cung cấp thuốc men cho các vị, nếu các vị có nhu cầu.

- Tôi nghe nói, dược phẩm của cậu rất đắt tiền.

Lữ Chính Dương nói.

- Đáng giá. Hơn nữa, nếu các vị cần dược vật tốt hơn, mạnh hơn, như vậy giá tiền sẽ cao hơn.

Tùy Qua nói.

Tùy Qua đồng học đương nhiên là người yêu nước, nhưng linh thảo, linh dược của hắn đều là hao phí tâm huyết và kim tiền đào tạo ra. Vì vậy, Tùy Qua đương nhiên sẽ không cung cấp miễn phí cho người khác, cho dù là Long Đằng cũng không được.

- Tùy huynh đệ, tài chính của Long Đằng luôn rất căng thẳng.

Lữ Chính Dương thở dài nói.

- Lữ đại ca, khóc than trước mặt tôi có vẻ không đúng.

Tùy Qua cười nói:

- Mấy năm trước, có một cách nói, là mỗi công dân Hoa Hạ Thần Châu quyên góp một trăm đồng, có thể tạo được hai chiếc mẫu hạm. Sau đó, có người thống kê phát hiện, số tiền quan viên chúng ta hàng năm mua xe công, muốn tạo mười chiếc mẫu hạm cũng không thành vấn đề. . .

- Được rồi, Tùy huynh đệ, tôi hiểu ý tứ của cậu.

Lữ Chính Dương nói:

- Tóm lại, nếu sau này cậu chế biến ra vật gì tốt, trước tiên hãy giao dịch với Long Đằng. Ài, cậu đúng là một gian thương!

- Đối với anh tôi là một gian thương. Nhưng bản thân tôi lại cho rằng, tôi là một thương nhân lương thiện có trách nhiệm với xã hội.

Tùy Qua nghiêm trang nói.

- Được rồi, bất kể cậu là thương nhân bán lương thực hay là gạo thương.

Lữ Chính Dương nói:

- Cậu có chí riêng, tôi đây cũng không miễn cưỡng. Nhưng, lần này chuyện của Quách Minh Phong, cậu phải cẩn thận một chút.

- Chuyện này có vấn đề gì?

Tùy Qua hỏi.

- Sáng hôm nay, chúng tôi điều tra phát hiện, người muốn đối phó Quách Minh Phong, tên là Quách Tú Quý ở thành phố Đông Giang, bị bệnh tim đột phát, chết ở trong nhà. Nhưng chúng ta đều biết, không có chuyện trùng hợp như vậy. Ngoài ra, nữ nhân lúc trước quan hệ với Quách Minh Phong tên là Tống Viên Viên, biệt danh là “cáo chín đuôi”, là một nhân vật lợi hại của tổ chức sát thủ quốc tế. Chúng tôi nghi ngờ, Quách Tú Quý rất có thể đã bị Tống Viên Viên hoặc là tổ chức sau lưng cô ta thao túng. . .

- Dừng lại.

Tùy Qua đột nhiên đứng lên nói:

- Lữ đại ca, chuyện điều tra án của các vị, tôi không tham gia. Tôi chỉ là một trung y mà thôi, không tham dự vào những chuyện đấu tranh phức tạp này.

- Nhưng, cậu không cảm thấy cậu đã quấn vào sao?

Lữ Chính Dương nói:

- Nếu như những người đó biết cậu chữa khỏi cho Quách Minh Phong thì làm sao?

- Nếu như bọn họ dám tới tìm tôi gây phiên phức, giết là được!

Tùy Qua xem thường nói.

Xế chiều hôm đó, Quách Minh Phong xuất viện.

Hơn nữa, Quách Minh Phong tựa hồ là cầu khẩn Tùy Qua, lúc này mới có thể thuận lợi xuất viện.

Nói như thế nào đây?

Quách Minh Phong rất nhanh biết được, vị bí thư đại nhân hãm hại hắn Quách Tú Quý, đã bị “bệnh tim” đột phát.

Mặc dù tin tức tạm thời bị áp chế, nhưng chậm nhất là một hai ngày sẽ được công bố.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.