Chương trước
Chương sau
Một lát sau, Vương Hào đột nhiên lớn tiếng nói:

- Ký!

Đường Vũ Khê lấy bản hợp đồng ra ngoài, Vương Hào liếc nhìn, nhanh chóng ký tên.

- Nếu Vương thiếu phối hợp như vậy, như vậy ta sẽ giao tất cả hình ảnh và video cho các ngươi.

Tùy Qua đứng dậy nói.

Đợi sau khi Tùy Qua và Đường Vũ Khê rời đi, Vương Hào đá đổ bàn, sau đó tức giận rống lớn một tiếng.

Lúc này Phương Thiểu Văn mới đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nói :

- Tên đáng chết, Phương Thiểu Văn ta không khiến hắn sống không bằng chết, cả đời này của ta xem nhưu sống uổng phí! Vương thiếu, cậu không thể chuyển nhượng thổ địa cho tiểu tử kia, chưa nói đến không kiếm được tiền, mấu chốt là tiểu tử kia kiêu ngạo như vậy, tại sao có thể để hắn được như ý!

- Câm mồm!

Vương Hào lạnh lùng nói:

- Ngươi thật sự cho rằng, chuyện này cứ như vậy sao ? Tiểu tử Tùy Qua kia, thật sự quá ghê tởm, nếu không giết chết hắn, Vương Hào ta xem như sống vô dụng rồi. Nhưng, trước khi bắt được hắn, chúng ta phải hủy bỏ hết hình ảnh và video. Cũng tại tên phế vật nhà ngươi, tối hôm đó nếu không phải ăn thứ thuốc của ngươi, ta làm sao mơ hồ đến mức làm chuyện gì cũng không biết!

- Vương thiếu. . . Tôi. . . Chuyện cũng xảy ra rồi, còn có cách gì. Việc cấp bách, chính là nghĩ xem làm sao báo thù.

Phương Thiểu Văn nói.

Lúc này, có người đưa tới một cái túi, hỏi:

- Xin hỏi hai vị tiên sinh là Vương Hào và Phương Thiểu Văn?

- Để cái túi xuống, cút đi!

Phương Thiểu Văn tàn bạo nói.

Người đưa thư thấy Phương Thiểu Văn tàn bạo như vậy, ngay cả ký tên cũng không dám để hắn ký, vội vàng rời khỏi phòng.

Phương Thiểu Văn mở cái túi, nhìn bên trong, sau đó nói với Vương Hào:

- Tiểu tử Tùy Qua đưa thẻ nhớ đến. Hắn quá cuồng vọng, nhưng cũng quá ngu xuẩn, tưởng rằng chúng ta chịu để yên như vậy.

- Vậy ngươi định làm thế nào?

Vương Hào hỏi.

- Mẹ kiếp , đây không phải là uy hiếp người sao. Hắn biết làm, chẳng lẽ chúng ta không biết làm?

Phương Thiểu Văn nói:

- Không sai, tiểu tử Tùy Qua có công phu rất cao, không dễ dàng đối phó, nhưng người nhà, bằng hữu của hắn đâu phải đều là cao thủ. Chúng ta chỉ cần nắm được những người này, không sợ tiểu tử kia không cúi đầu, không, chỉ cúi đầu vẫn chưa được, hắn còn phải quỳ xuống, sau đó chờ bị ta…..

- Đừng khua môi múa mép nữa.

Vương Hào nói:

- Lập tức tiến hành đi. Ta muốn tiểu tử kia quỳ trước mặt ta sám hối, muốn cho hắn hiểu rằng, cấp trên như ta, hắn chọc không nổi!

- Dĩ nhiên.

Phương Thiểu Văn nói:

- Vương thiếu yên tâm, nhiều nhất là ba ngày, ta sẽ khiến hắn tới dập đầu nhận lỗi với cậu.

- Phương Thiểu Văn.

Vừa lúc đó, ngoài cửa đột nhiên vang lên một thanh âm âm trầm, sau đó một lão giả sắc mặt tái nhợt, không có chút huyết sắc, đẩy cửa đi vào phòng, ánh mắt nhìn về phía Phương Thiểu Văn.

- Tùy tiên sinh kêu lão hủ tới “đưa” ngươi rời khỏi thành phố Đông Giang.

Lão giả này chính là Ngưu Duyên Tranh. Theo ý tứ của Tùy Qua ở đây nghe lén, nếu như Phương Thiểu Văn và Vương Hào không biết tiến lui, Ngưu Duyên Tranh sẽ phải cho bọn hắn một bài học.

Về phần vì sao tạm thời không động đến Vương Hào, bởi vì quan hệ đến Long Đằng. Tùy Qua suy đoán, tổ năm của Long Đằng tựa hồ chính là đặc biệt chịu trách nhiệm bảo đảm an nguy cho những quan lớn Hoa Hạ, Vương Hào là con cái quan lớn, có lẽ cũng ở trong hàng ngũ bảo vệ, Tùy Qua không muốn vì chuyện này mà trở mặt với Long Đằng. Huống chi, lần trước chuyện Trần Quang Hoa rơi đài, người của tổ năm cũng đã xuất lực rồi, Tùy Qua thật sự không có ý định ra mặt với bọn họ.

Huống chi, muốn thu thập Vương Hào, chưa chắc cần thông qua võ lực, cho dù thông qua cách khác, Tùy Qua cũng có thể cạo chết hắn.

Về phần Phương Thiểu Văn, Tùy Qua hoàn toàn không cố kỵ. Có đánh chết Tùy Qua cũng sẽ không tin tưởng, người của Long Đằng sẽ bảo vệ nhi tử của một đầu lĩnh hắc bang. Sợ rằng, cho dù người của tổ năm biết chuyện này, cũng chỉ có thể vỗ tay khen hay .

- Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì?

Phương Thiểu Văn cũng là người tập võ, nhìn khí thế của Ngưu Duyên Tranh, cũng cảm giác được lão già này, nhất định là một người cực kỳ lợi hại.

- Ngươi không nghe thấy sao, ta muốn “đưa” ngươi rời khỏi thành phố Đông Giang.

Ngưu Duyên Tranh hừ một tiếng, đưa tay chộp tới Phương Thiểu Văn.

- Mẹ kiếp , ta liều mạng với lão già nhà ngươi!

Phương Thiểu Văn hét lớn một tiếng, triển khai thân pháp, đánh một quyền toàn lực về phía đầu Ngưu Duyên Tranh.

Ầm!

Một quyền này của Phương Thiểu Văn, ngưng tụ toàn lực, khiến không khí cũng muốn nổ tung.

Nhưng trên mặt Ngưu Duyên Tranh chỉ hiện ra thần sắc đùa cợt, ngay cả chiêu thức cũng không thay đổi, giống như vắt con gà con, vặn chặt cổ Phương Thiểu Văn.

Ba ! Ba ! Ba ! Ba ! Ba ! Ba !

Trên người Phương Thiểu Văn lập tức vang lên tiếng bạo liệt như rang đậu.

- Tên đáng chết, Phương Thiểu Văn không khiến ngươi sống không bằng chết, cả đời này của ta xem như sống uổng công. . .

Triệu Tam gia nghe được phần ghi âm này trong điện thoại, mặc dù hắn đã lớn tuổi, nhưng công phu và thính lực đều không thoái hóa, đương nhiên nhận ra đây là thanh âm của Phương Thiểu Văn.

Chỉ chốc lát sau, Triệu Tam gia nói trong điện thoại:

- Tùy huynh đệ, bất kể thế nào, xin hãy nể mặt lão ca một chút, được không?

- Cũng bởi vì nể mặt Triệu Tam gia, người của tôi mới ghi âm lại. Nếu không, Phương Thiểu Văn thật sự đừng nghĩ đến chuyện quay về Minh Phủ.

Tùy Qua nói.

- Phương Thiểu Văn, thật sự là tự rước lấy nhục. Nhưng Tùy Qua, cậu cũng biết, hắn là nhi tử của đại ca tôi . . . Cậu rút cuộc định làm gì hắn?

Triệu Tam gia có chút khẩn trương nói.

- Nể mặt ngài, tôi cho người phế đi công phu của hắn.

Tùy Qua nói:

- Ngoài ra, Triệu Tam gia, xin nhắc nhở vị đại ca kia của ngài, hãy quản giáo tốt nhi tử của hắn. Nếu như hắn còn muốn đưa tiễn nhi tử trước lúc lâm chung, đừng để cho Phương Thiểu Văn làm chuyện gì ngu xuẩn nữa. Dĩ nhiên, chính hắn cũng không nên làm chuyện ngu xuẩn.

Triệu Tam gia trầm mặc một lát, mới nói:

- Tùy huynh đệ, cậu nên biết, vị đại ca của tôi cũng không phải người dễ dàng nghe người ta nói. Huống chi, lần này cậu lại trực tiếp phế bỏ công phu tu vi của nhi tử hắn.

- Tam gia.

Tùy Qua nói:

- Tôi đã nói rồi, nếu như không phải nể mặt ngài. Phương Thiểu Văn đã sớm chết rồi. Nếu đại ca của lão không nghe lời khuyên, tôi sẽ gọi một vị Tiên Thiên cao thủ nói chuyện với hắn.

- Cái gì! Tiên Thiên cao thủ?

Triệu Tam gia hoảng sợ, suýt nữa bóp vỡ điện thoại trong tay.

Đối với một người cả đời tập võ như Triệu Tam gia, hắn hiểu rất rõ một Tiên Thiên cao thủ đáng sợ đến mức nào. Nếu như một Tiên Thiên kỳ cao thủ quyết tâm muốn giết chết một người dưới Tiên Thiên kỳ, bất luận phòng bị như thế nào, cũng vô dụng.

Trừ phi, có một Tiên Thiên cao thủ khác làm hộ vệ, bảo vệ an toàn hai mươi bốn giờ.

- Đúng vậy.

Tùy Qua nói:

- Cho nên, Tam gia, kêu đại ca của ngài quản lý tốt nhi tử của hắn. Nếu còn để tôi xuất thủ quản giáo, Phương Thiểu Văn chắc chắn sẽ không thể trở về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.