Chương trước
Chương sau
Nghe thấy tiếng giày quân sự “rầm rập”, còn có tiếng súng ống rầm rầm, hiện trường tràn đầy sát khí.

Thôn dân xem náo nhiệt xung quanh, không khỏi lui về phía sau, rối rít suy đoán chuyện gì xảy ra.

Còn Thái Minh Viễn cũng bị cục diện trước mắt làm cho kinh hãi.

Những binh lính này đều được nghiêm chỉnh huấn luyện, hơn nữa võ trang đầy đủ, vừa nhìn, chính là phần tử tinh anh trong bộ đội, hơn phân nửa thuộc về binh lính đặc chủng có lực chiến đấu siêu cấp, bất luận là đánh lộn hay là súng ống, đều có thể lấy một chọi mười.

Những binh lính đặc chủng này, cường hãn hơn bộ đội võ cảnh rất nhiều.

Hơn nữa, không phải lực lượng người bình thường có thể điều động.

Khi Thái Minh Viễn đang do dự, những binh lính này đã bắt đầu đuổi đám cảnh sát chống bạo động trong vòng cảnh giới ra ngoài, có hai trung đội trưởng chống bạo động không phục, chất vấn binh lính đặc chủng, kết quả bị ăn báng súng của đối phương.

Đám binh sĩ phụng mệnh làm việc này căn bản không lưu tình, cũng tuyệt đối không nương tay, hai cảnh sát chống bạo động có can đảm chất vấn bọn họ, lập tức bị nện ngất đi, sau đó bị ném ra ngoài đường cảnh giới.

Đám cảnh sát chống bạo động còn lại, lập tức căm phẫn, muốn động thủ với những binh lính này.

Nhưng, không có bất kỳ cảnh sát nào dám vượt qua đường cảnh giới!

Tình thế hiện trường, tựa hồ hết sức căng thẳng.

Thái Minh Viễn thấy thế, vội vàng ra lệnh cho tất cả cảnh sát thối lui khỏi đường cảnh giới, không được phát sinh bất kỳ xung đột nào với những binh lính này.

Sau đó, Thái Minh Viễn liền tranh thủ tình huống báo cáo cho Quách Minh Phong.

Mười phút sau, Quách Minh Phong được xe cảnh sát mở đường, lái xe đến hiện trường.

Sau khi nghe Thái Minh Viễn báo cáo tình huống, Quách Minh Phong cũng cảm giác sự tình trở nên nghiêm trọng.

Theo Quách Minh Phong, đây có lẽ chỉ là một việc nhỏ, một mình Thái Minh Viễn cũng đủ giải quyết vấn đề. Ai ngờ, lại liên lụy đến cả quân đội, hơn nữa còn là bộ đội đặc chủng có lực chiến đấu kinh khủng.

Cho nên, Quách Minh Phong lập tức kêu xe cảnh sát mở đường, hoả tốc chạy tới nơi.

Cùng đi với Quách Minh Phong, còn có Vương Hào.

Chuyện này vốn chính là Vương Hào ở sau lưng thêm dầu vào lửa, cho nên hắn dĩ nhiên phải xuất hiện.

Hơn nữa, Quách Minh Phong còn cho rằng, đây là một cơ hội nịnh bợ Vương Chính Trừng, vì vậy cũng đặc biệt ưu đãi Vương Hào, không chỉ tỏ vẻ sẽ toàn lực ứng phó thu hồi mảnh đất với Vương Hào, hơn nữa còn đáp ứng khi đấu giá lần thứ hai cũng sẽ tận lực giúp đỡ công ty của Vương Hào.

Theo Vương Hào thấy, đây cũng là một chuyện cực kỳ đơn giản, không muốn chuyện đơn giản này lại trở nên phức tạp như vậy.

Có quân đội tham dự, vậy không phải cục diện người bình thường có thể khống chế được rồi.

Vương Hào biết rất rõ, cho dù là phụ thân Vương Chính Trừng, muốn điều động bộ đội vũ cảnh, cũng phải trải qua rất nhiều thủ tục hiệp thương. Đại lão quân đội, trong tình hình chung chưa chắc sẽ quan tâm đến chuyện của quan viên địa phương. Về phần điều động bộ đội đặc chủng, căn bản là không có khả năng. Bộ đội đặc chủng cũng không phải đặc công, không phải lực lượng quan viên địa phương có thể điều động được.

Khi Quách Minh Phong chạy tới, vừa hay nhìn thấy Tùy Qua đang thân thiết bắt tay một sĩ quan bộ đội đặc chủng cấp tá.

Tràng diện này, khiến Quách Minh Phong chợt lạnh: chẳng lẽ tiểu tử này thật sự có bối cảnh quân đội?

Nhưng, trong tài liệu của Quách Minh Phong, quê của tiểu tử này ở một vùng vắng vẻ hẻo lánh, làm sao có thể là thái tử gia của quân đội. Chẳng lẽ, tất cả chuyện này đều liên quan đến nữ nhân xinh đẹp bên cạnh hắn hay sao?

Nhưng chuyện đã đến bước này, Quách Minh Phong cũng không thể dễ dàng dừng tay.

Sau khi xuống xe, Thái Minh Viễn lập tức báo cáo tình huống đại khái với Quách Minh Phong, hơn nữa còn nói với Quách Minh Phong:

- Đám quân nhân này quá kiêu ngạo, hai gã cảnh sát ưu tú của đại đội phòng ngừa bạo lực, đều bị bọn họ đánh ngất.

Quách Minh Phong nhìn trang phục và đạo cụ của những binh lính đặc chủng này, nghĩ thầm người ta có thể không lớn lối hay sao. Chỉ dựa vào trang bị, khí phách của bọn họ cũng biết là binh lính tinh anh trong bộ đội chủ chốt. Những binh lính này, tuyệt đối là kỷ luật nghiêm minh, chỉ để ý thi hành mệnh lệnh, không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác, đừng nói là một cục trưởng cảnh sát, chỉ sợ là thị trưởng Quách Minh Phong, bọn họ cũng không nể mặt.

Dĩ nhiên, suy nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng Quách Minh Phong lại nói:

- Trước mắt, nhiệm vụ chủ yếu, là giải quyết cục diện hiện giờ. Thái cục trưởng, anh và người phụ trách bên quân đội đã trao đổi gì chưa?

Thái Minh Viễn lắc đầu, đám binh lính này quá cường hãn, quá hung ác, thấy hai cảnh sát chống bạo động bị đánh, Thái Minh Viễn cũng không dám đi trao đổi.

Quách Minh Phong vừa nghe, nghiêm mặt nói:

- Thái cục trưởng, anh làm cục trưởng cảnh sát, chẳng lẽ không biết giằng co không giải quyết được vấn đề hay sao? Muốn giải quyết mâu thuẫn, sẽ phải trao đổi. Các anh là cảnh sát nhân dân, bọn họ là binh lính nhân dân, đều là đội quân con em của nhân dân, đều là đội ngũ do đảng lãnh đạo, cũng không phải thổ phỉ, chẳng lẽ không thể trao đổi hay sao? Đi nhanh đi!

Thái Minh Viễn vừa nghe, trong lòng thầm chửi chó má, trong lòng tự nhủ Quách Minh Phong ngươi nói thì hay lắm, đều là đội ngũ do đảng lãnh đạo. Hiện tại, ngươi là thị trưởng đại diện bí thư, ôm đồm đảng chính, tại sao không đi lãnh đạo những binh lính này đi?

Thái Minh Viễn mang theo mấy cảnh sát chống bạo động, nơm nớp lo sợ đi tới trước mặt Tùy Qua, nói:

- Vị tiên sinh này, tôi cảm thấy song phương chúng ta có thể có chút hiểu lầm. Anh nhìn xem, chúng tôi là thi hành quyết định của thị ủy, có giấy tờ chứng minh, cho dù có tranh chấp gì, cũng có thể trao đổi phối hợp đúng không? Làm như vậy, không thể giải quyết vấn đề .

Tùy Qua chưa trả lời, nhìn Đường Vũ Khê.

Đường Vũ Khê nói với Thái Minh Viễn:

- Giấy tờ là thị trưởng các vị ký tên, tôi thấy ngài không làm chủ được, kêu thị trưởng các vị tới đây nói chuyện với tôi.

Thái Minh Viễn không ngờ người con gái trước mắt này lại không nể mặt như vậy, sắc mặt tái đen, nhưng khi hắn thấy ánh mắt sắc nhọn của vị sĩ quan cấp tá đứng bên cạnh Đường Vũ Khê, thần sắc Thái Minh Viễn lại hòa hoãn trở lại:

- Đường tiểu thư, cô như vậy cũng không thể giải quyết vấn đề.

Ai ngờ, Đường Vũ Khê dứt khoát nhếch đầu lên, hoàn toàn không để ý tới Thái Minh Viễn.

Thái Minh Viễn đành phải quay trở lại báo cáo với Quách Minh Phong.

- Thái cục trưởng, đây là năng lực làm việc của anh sao?

Quách Minh Phong hừ một tiếng:

- Kêu anh đi trao đổi cũng làm không được, thật là. . .

Sau đó, Quách Minh Phong chuyển hướng sang nói với Vương Hào:

- Vương tổng, tôi thấy, chuyện hôm nay không thể nóng vội. Tôi thấy nếu không như vậy đi, chuyện này cứ từ từ, đợi hai bên trao đổi rồi hãy nói.

- Còn trao đổi cái gì?

Vương Hào không vui nói:

- Chuyện nhỏ như vậy chẳng lẽ Quách thị trưởng cũng làm không xong? Chỉ có mấy trăm binh lính mà thôi, chẳng lẽ ngài không thể phối hợp, sau đó điều động hơn ngàn chiến sĩ vũ cảnh tới đây, áp chế những người này?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.