Chương trước
Chương sau
Hoa Tuyết Nhạn nói, chỉ vào ti vi:

- Thấy không, hiện tại cổ giá càng ngã nhiều hơn…

Hoa Tuyết Nhạn còn chưa nói xong, Tùy Qua đã tắt ti vi:

- Hoa chủ quản, hiện tại cô mời dự họp hội nghị nếu chỉ vì lên án tôi, vậy không có bất cứ ý nghĩa gì. Cô đã biết hiện tại tình huống công ty Hoa Sinh cùng quỹ hội đều không lạc quan, như vậy nên đưa ra biện pháp giải quyết mà không phải chỉ biết trách móc.

- Tôi không phải lên án anh, mà chỉ hi vọng anh cảnh giác, xem trọng nguy cơ trước mắt.

Hoa Tuyết Nhạn nói:

- Tốt lắm, không cần nói chuyện khác. Đối ứng với nguy cơ trước mắt tôi có một phương án, mọi người nhìn một chút đi.

Nói xong nàng đem bản kế hoạch đưa cho nhóm người Tùy Qua.

Tùy Qua nhìn lướt qua, sau đó nói:

- Tuyên bố công ty Hoa Sinh phá sản?

Những người khác kinh ngạc nhìn Hoa Tuyết Nhạn, chờ đợi giải thích của nàng.

Mặc dù tính tình Hoa Tuyết Nhạn luôn làm người khó chịu, nhưng ở phương diện kinh doanh hiển nhiên rất có thiên phú, nàng làm ra quyết định như vậy tự nhiên đã trải qua suy nghĩ chu đáo, nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của mọi người, nàng trấn định tự nhiên nói:

- Chúng ta đều biết nguồn gốc nguy cơ lần này nằm ở công ty Hoa Sinh. Chữa bệnh phải chữa gốc rễ, muốn hoàn toàn giải quyết nguy cơ biện pháp duy nhất chính là chém đi gốc bệnh. Cục diện hiện tại danh dự của công ty Hoa Sinh đã vỡ tan, bị đám chuyên gia hay danh y gì đó làm xấu hoàn toàn. Vì vậy nếu tuyên bố phá sản vẫn miễn cưỡng bảo trụ được quỹ hội, sau đó tôi có thể thông qua một ít thủ đoạn bảo toàn cổ giá Tống thị, trong thời gian ngắn tuy không thể nâng lên, nhưng không đến mức bị cưỡng chế lui thị.

- Đây chính là biện pháp giải quyết của cô?

Tùy Qua bình tĩnh nói:

- Mặc dù có chút đạo lý nhưng một khi tuyên bố công ty Hoa Sinh phá sản, đây chẳng phải tuyên bố chúng ta bại bởi đám người kia sao? Đây không phải làm cho bọn hắn chế giễu.

- Trong chuyện kinh doanh không định luận thắng bại. Trong mắt của tôi đây là biện pháp giải quyết tổn thất ít nhất.

- Vậy trước đó không phải cô đã nói tứ lạng bạt ngàn cân sao?

- Vậy anh cũng đã nói qua anh muốn đi làm tứ lạng kình đâu, kết quả lại không động tĩnh gì?

Hoa Tuyết Nhạn châm chích.

- Tôi đã lấy tới.

Tùy Qua cười nói.

- Ở nơi nào?

Hoa Tuyết Nhạn hừ một tiếng.

- Tạm thời không thể nói cho cô biết.

Hoa Tuyết Nhạn vừa nghe, thiếu chút nữa lập tức bão nổi, theo sau nàng đứng dậy nói:

- Tùy Qua, tôi thật sự là phục anh! Bỏ đi, ngay cả sự nghiệp của mình anh cũng không quan tâm, tôi giúp anh quan tâm làm gì!

Nói xong nàng mở cửa phòng họp sau đó đùng đùng sập cửa rời đi.

- Nếu người mời dự họp đi rồi, vậy tan họp đi.

Tùy Qua cười hì hì nói.

Những người còn lại rời đi, Đường Vũ Khê nhìn Tùy Qua nói:

- Tùy Qua, vừa rồi anh có chút quá mức đó. Chị cả vì trợ giúp công ty vượt qua khó khăn, mấy ngày nay đã vắt hết óc.

- Anh biết. Nhưng nàng thật quá cường thế.

- Em thật vất vả mới mời nàng tới giúp em, đừng để anh làm tức giận bỏ đi.

- Vậy đợi lát nữa em đi an ủi nàng thôi. Đúng rồi, vị chị cả này của em có bạn trai chưa?

- Chẳng lẽ anh còn muốn đánh chủ ý với người ta hay sao? Em nói cho anh biết, nghĩ cũng đừng nghĩ!

Đường Vũ Khê hừ nói.

- Không phải. Tính tình của nàng như vậy, chỉ sợ khó tìm được lang quân như ý.

- Tới giờ này anh còn nói đùa được.

- Đừng lo lắng. Em có nghe nói qua về Mỹ Lệ Họa Thủy hay không?

- Cái gì Họa Thủy? Là gì vậy? Mấy bữa nay em vội vàng xử lý chuyện công ty, vội vàng ứng phó truyền thông, còn gặp quan tòa, chỉ chú ý truyền thông mà thôi, làm sao có thời gian chú ý chuyện khác.

- Em dùng di động tìm kiếm chút tin tức về Mỹ Lệ Họa Thủy thì sẽ biết.

Đường Vũ Khê mở máy, xem một lát, đại khái hiểu được, nhìn Tùy Qua hỏi:

- Là anh làm ra?

- Phải. Cũng may có chị cả em nhắc nhở, đã dẫn dắt cho anh. Anh muốn lợi dụng thứ này đem công kích của đám người kia hóa giải, sau đó phản kích, hung hăng đánh trả!

Minh Phủ thị.

Trong một gian phòng xa hoa nhất khách sạn cao tầng.

Bên cạnh Kinh Nguyên Phượng có một cô gái mặc váy đen đang đứng.

- Bùi Nguyệt Di, sự tình tiến triển như thế nào?

Kinh Nguyên Phượng hỏi.

- Nhanh.

Bùi Nguyệt Di lạnh lùng nói:

- Nhiều nhất hai ngày thời gian cổ giá Tống thị hoàn toàn suy sụp. Sau đó công ty Hoa Sinh phỏng chừng cũng không chống đỡ được bao lâu.

- Vậy là tốt rồi.

Kinh Nguyên Phượng nói:

- Cô nên biết lần này chúng ta vận dụng rất nhiều người, rất nhiều thế lực, chính là muốn làm cho hắn mất hết danh dự, hai bàn tay trắng! Nếu không thị trường thuốc Đông y trong tay chúng ta sẽ bị hắn đảo loạn!

- Tôi không có hứng thú đối với việc này.

Bùi Nguyệt Di nói:

- Tôi chỉ muốn báo thù! Chờ khi hắn hai bàn tay trắng, tôi hi vọng đích thân giết hắn!

- Nếu như cô có ý nghĩ này, tôi chỉ sợ cô phải thất vọng. Bởi vì cô căn bản không giết được hắn! Ngay cả chúng tôi tạm thời cũng không dám giết hắn! Nếu không cô nghĩ rằng chúng tôi dung cho hắn sống đến bây giờ sao?

- Mặc kệ như thế nào tôi nhất định sẽ giết hắn!

Thanh âm Bùi Nguyệt Di tràn ngập oán độc.

Đêm lễ tình nhân.

Ánh trăng cao cao, sao sáng đầy trời.

Trong dĩ vãng, địa phương náo nhiệt nhất đêm lễ tình nhân chính là rạp chiếu phim cùng các khách sạn lớn. Nhưng tình huống năm nay khác hẳn, địa phương náo nhiệt nhất lại là hiệu khu trung tâm Đông đại.

Dù hai ngày nữa Đông đại mới chính thức khai giảng, nhưng các học sinh đã có mặt hơn phân nửa.

Trọng yếu hơn chính là các học sinh của trường khác cũng đã chạy tới, tề tụ trong Đông đại, quả thật phi thường náo nhiệt.

Ngoại trừ học sinh, còn có những đôi tình lữ thanh niên đã công tác ngoài xã hội.

Nhưng Đông đại cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Ngoại trừ điều động toàn bộ bảo an kiểm tra giấy chứng nhận ra vào trường học, còn liên hệ cảnh lực của cục công an Đông Giang.

Cho nên tuy rằng người đi vào không ít, nhưng trật tự không hỗn loạn.

Bên ngoài sân vận động Đông đại, treo đầy băng rôn tuyên truyền về Mỹ Lệ Họa Thủy. Trong đó gây chú ý nhất chính là người phát ngôn hình tượng, vị mỹ nữ trong poster kia quả thật đẹp không cách nào hình dung. Mỵ như yêu tinh, tựa hồ không giống như mỹ nữ nhân loại, chỉ có nữ yêu hay tinh linh trong truyền thuyết mới có mị lực như thế, khuynh quốc khuynh thành, hại nước hại dân, hoàn toàn thể hiện trên người nàng. “Mỹ Lệ Họa Thủy”, mỹ nữ như vậy xem ra đúng thật là kẻ gây tai họa.

Mặt khác sở dĩ poster làm nhiều người chú ý cũng bởi vì mỹ nữ kia chính là đương kim hoa hậu giảng đường Đông đại.

Hiện tại đã là bảy giờ mười phút.

Trong ngoài sân vận động trường học đèn đuốc sáng trưng, người người tấp nập, chưa từng có ngày hội nào lại hấp dẫn nhiều người tới tham gia như thế.

Ngay cửa sân vận động có một người mặc chiếc áo khoác màu xám dài, đang dùng khăn lau tro bụi trên tủ kính treo áp phích, phỏng chừng người làm vệ sinh. Hình ảnh trên áp phích đúng là thiên kiều bá mị, thật sự thích hợp cùng danh xưng Mỹ Lệ Họa Thủy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.