Chương trước
Chương sau
- Nga, vị này là sư thúc của tôi tên Liêm Bác lão tiên sinh, ông ấy là nhà Đông y nổi danh Đông Giang chúng ta. Nghe nói Tùy Qua tiên sinh tự xưng “Thiếu niên Dược Vương”, cho nên muốn đến kiến thức một chút.

Dương giảng dạy đáp.

Lão Đông y Liêm Bác mặc một bộ áo dài xám trắng, đeo kính lão, thoạt nhìn rất có bộ tịch Đông y.

Chỉ riêng theo ánh mắt quần chúng mà xem, Liêm Bác càng có y thuật cao siêu hơn cả Tùy Qua.

Bởi vì ở trong mắt quần chúng, người có tuổi càng cao càng có kinh nghiệm trong Đông y, càng thêm nổi tiếng.

Liêm Bác nhìn nhìn Tùy Qua, hơi gật đầu nói:

- Cũng không tệ lắm, cái giá của Đông y vẫn có.

Dương giảng dạy nói:

- Sư thúc, ý của ngài là..?

- Có câu tục ngữ, gọi là Đông y không luyện khí, đó chính là cái rắm.

Liêm Bác nói:

- Biết vì sao y thuật của anh không tiến thêm một bước, mà chỉ có thể giảng dạy trong đại học không? Bởi vì anh không tu luyện khí công. Đông y không luyện khí, chỉ có động tác bên ngoài mà thôi. Tùy Qua tiểu huynh đệ, cậu cảm thấy lão đầu tử này nói không sai đi?

- Không sai.

Tùy Qua đáp:

- Xem ra lão nhân gia đúng là Đông y chân chính, ít nhất mạnh hơn sư điệt của ông nhiều. Nhưng hôm nay chúng ta luận dược, cũng không chỉ luận vài câu trong miệng, mà là bàn về thực học. Tuy rằng tuổi của lão nhân già ngài lớn hơn tôi, nhưng học thuật không có trước sau, cho nên tôi sẽ không khiêm nhượng.

- Tôi làm nghề y mấy chục năm, cần một hậu bối khiêm nhượng?

Liêm Bác ngạo nghễ nói:

- Hôm nay chúng ta so tài, cũng cho cậu biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Cậu chỉ là một hậu sinh nho nhỏ, còn dám xưng là Dược Vương!

- Không có khả năng sẽ không dám lên tiếng, lão tiên sinh, chúng ta so tài tại hiện trường đi.

Tùy Qua bình tĩnh nói:

- Hiện trường có vài người bệnh đang chờ đợi, chúng ta chữa bệnh cho họ, cao thấp liền biết!

- Được!

Bên trong một gian phòng tổng thống ở khách sạn năm sao thành phố Minh Phủ.

- Lẽ nào lại như vậy! Tại sao có thể như vậy!

Ngu Kế Đô nhìn ti vi rít gào, vẻ mặt có chút dữ tợn:

- Ta không phải đã nói rồi sao, không cho phép có người ra tiếp chiêu. Một cây làm chẳng nên non, làm cho tiểu tử kia một người đơn độc, hắn không chịu đựng được bao lâu! Là ai, dám không nghe lời của ta?

Một người trung niên bên cạnh Kinh Nguyên Phượng vội vàng liên lạc người của mình.

Sau một lát có kết quả, người trung niên nơm nớp lo sợ nói:

- Ngu công tử, Liêm Bác không phải người của chúng ta.

- Cái gì?

Ngu Kế Đô kinh ngạc, sau đó chợt nói:

- Khá lắm Tùy Qua! Thằng nhãi này thật không ngờ gian xảo, người của chúng ta không tiếp chiêu, hắn lại tiêu tiền mời người bồi hắn “hát hí khúc”! Thật sự là đáng giận! Ngay cả ta đều bị hắn tính kế!

Đích xác Ngu Kế Đô vốn tưởng rằng thông qua phương thức ghẻ lạnh là có thể làm cho mặt mũi Tùy Qua bị quét rác, sau đó mượn cơ hội đem thanh thế của Tùy Qua đánh áp xuống. Bởi vì hắn lợi dụng lực ảnh hưởng cường đại của phường hội y dược Hoa Hạ, làm cho những chuyên gia hay danh y thường xuyên lộ mặt ngoài truyền thông không tiếp đón khiêu chiến của Tùy Qua, đây là kế sách rút củi dưới đáy nồi điển hình, làm cho Tùy Qua không thể mượn dùng thanh thế Mỹ Lệ Họa Thủy mở rộng thành quả chiến đấu.

Ngu Kế Đô xem như đã nhìn ra Tùy Qua dã tâm bừng bừng, lần này rõ ràng là muốn mở rộng lực ảnh hưởng, thay đổi hành nghiệp Đông y, đây chẳng khác gì động vào khối bánh ngọt của phường hội, Ngu Kế Đô đương nhiên không cho phép tình huống như vậy phát sinh.

Vốn mưu kế rút củi dưới đáy nồi không tệ, ai biết Tùy Qua lại sớm có chuẩn bị.

Ngươi không theo ta hát hí khúc, ta tiêu tiền mời người đến hát, đến tạo thế!

Ngu Kế Đô luôn tự nhận mình mưu kế hơn người, nhưng chiêu thức này của Tùy Qua đánh vỡ kế hoạch của hắn, khó trách hắn lại tức giận như thế.

Lúc này trên ti vi, Tùy Qua cùng Liêm Bác đang “đánh” thật lửa nóng, ai cũng không nhìn ra được kỳ thật tiết mục này đã sớm được đạo diễn xong xuôi. Nhưng Ngu Kế Đô vốn cho rằng mình là đạo diễn, nhưng hiện tại mới phát hiện mình chỉ là phó đạo diễn làm việc vặt mà thôi.

Trong đại sảnh, Tùy Qua cũng không hiểu được ý đồ chân chính của Liêm Bác cùng Dương giảng dạy, nhưng mơ hồ cảm giác được hai người này nhìn qua như đối lập với hắn, kỳ thật là đến giải vây cho hắn. Cho nên Tùy Qua cũng không làm quá lợi hại, khi đối ứng với Liêm Bác, trong lời nói cũng không cuồng vọng, ngược lại còn thỉnh thoảng tâng bốc lẫn nhau vài câu.

Tỷ như “Liêm lão càng già càng dẻo dai, thủ pháp xoa bóp huyệt vị thật sự chuẩn xác, chỉ sợ ít có người so sánh được”.

- Không thể so sánh, thật so sánh rồi mới thấy giật mình. Già rồi, dù sao đã già rồi, nhưng thủ pháp của Tùy tiên sinh không biết được truyền từ sư môn nào, thủ pháp xoa bóp tinh diệu như vậy quả nhiên là thần hồ kỳ kỹ ah!

- Hôm nay tôi “chụp gạch” là vì muốn đánh kẻ giả mạo, không nghĩ tới y thuật của Liêm lão là hàng thật giá thật, thật sự quá ngượng ngùng.

- Tôi vốn tính toán giáo huấn vãn sinh hậu bối như cậu một chút, xem ra không được như nguyện. Thủ pháp châm cứu xoa bóp của cậu cùng kinh nghiệm chẩn đoán bệnh tình đã lô hỏa thuần thanh, khó trách dám xưng Dược Vương, đúng là danh xứng với thực!

Ngu Kế Đô chứng kiến bộ dạng dương dương tự đắc của Tùy Qua, lăng không một chưởng đánh vỡ nát ti vi, sau đó lạnh lùng nói:

- Giỏi cho Tùy Qua! Ngươi đừng đắc ý quá sớm! Ngươi muốn thành tựu Dược Vương, chỉnh hợp hành nghiệp Đông y, dã tâm lớn như vậy ta làm sao cho ngươi được như nguyện!

- Ngu công tử, ý của ngài là tìm người xử lý tiểu tử đó?

Kinh Nguyên Phượng hừ lạnh nói:

- Tôi đã nhẫn nhịn tiểu tử này thật lâu rồi, để cho tôi tự mình ra tay, dùng phi kiếm đem hắn bằm thây vạn đoạn!

Một chưởng ảnh hung hăng tát lên mặt Kinh Nguyên Phượng, với tu vi trúc cơ của nàng cũng bị đánh bật lui ra sau liên tục.

- Ngu xuẩn!

Ngu Kế Đô lạnh lùng nói:

- Nữ nhân này, vì cái gì ngày càng ngu xuẩn như vậy! Thật muốn giết hắn, cần ngươi động thủ sao?

Kinh Nguyên Phượng trúng một cái tát, cũng không dám tức giận, dò hỏi:

- Công tử, ý của ngài là?

- Hừ! Hắn muốn lấy danh hiệu Dược Vương, không dễ dàng như vậy. Y thuật của hắn có thể hơn đám lang băm trong thế tục, nhưng muốn thắng cao thủ của phường hội sao?

Ngu Kế Đô nói:

- Truyền ý của ta, phàm là thành viên phường hội, chỉ cần có người đánh bại được tiểu tử đó trong y thuật, miễn một trăm năm hội phí cho gia tộc đó! Mặt khác ban cho một trăm viên thượng đẳng Tinh Nguyên Đan!

- Bút tích lớn như vậy?

Kinh Nguyên Phượng hít sâu một hơi.

Một trăm năm hội phí tuy là giá trên trời, nhưng càng hấp dẫn chính là đan dược! Thượng đẳng Tinh Nguyên Đan, một trăm viên, có thể bồi dưỡng bao nhiêu cao thủ cho một gia tộc? Được một trăm viên Tinh Nguyên Đan, thế lực của gia tộc kia nhất định sẽ tăng nhiều.

Nhất là ở thời đại linh thảo linh dược quá thiếu hụt, lực hấp dẫn của đan dược thật sự quá cường đại!

- Không bỏ được thì không lấy được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.