Chương trước
Chương sau
Trầm Quân Lăng cười nói:

- Chụp gạch phải có châm chích, đầu tiên cần chụp đương nhiên là đàn cẩu bị phường hội lợi dụng. Đừng nhìn y thuật của bọn hắn không có gì, nhưng công phu trên miệng thật lợi hại. Những năm gần đây những người này ở trên ti vi trên báo chí xúi giục đủ loại thuốc giả, làm thuốc kém cỏi, không biết đã cấp cho chủ nhân của bọn hắn kiếm được bao nhiêu tiền đâu. Đương nhiên, những người này đều nhận được không ít ưu đãi. Cho nên thừa dịp thanh thế của Mỹ Lệ Họa Thủy, trước tiên đem bọn hắn chụp chết rồi tính sau.

- Mấu chốt là hiện tại bọn hắn đều chui trở vào trong ổ, không có cách nào ah.

Tùy Qua nói:

- Chẳng lẽ cũng như Dương giảng dạy, còn phải trả tiền cho bọn hắn đi tới nhận chụp gạch hay sao? Cần là như vậy sẽ không còn thú vị.

- Dùng Dương giảng dạy là vì kế tạm thích ứng, ngày hôm qua vì cứu viện mới làm như vậy. Sau này đương nhiên không thể tiếp tục sử dụng, cho nên tôi đem phần danh sách này đưa lên mạng, sau đó báo cho toàn bộ võng hữu, những người này là người từng ngang nhiên công kích công ty Hoa Sinh. Hiện tại anh công khai khiêu chiến bọn hắn, hơn nữa đã phát ra thư khiêu chiến.

- Tốt!

Tùy Qua cười nói:

- Chủ ý này không tệ. Công khai danh sách trên internet, phát thư khiêu chiến, nếu bọn hắn không ứng chiến, sau này thanh danh sẽ xấu, không còn người tiếp tục tiêu tiền mời bọn hắn làm việc. Hơn nữa xét thấy bọn hắn từng công kích công ty Hoa Sinh, vậy thuộc loại khiêu khích, hiện tại tôi chính thức khiêu chiến bọn hắn, cũng là hợp tình hợp lý mà không phải vô cớ sinh sự.

- Đúng vậy.

Trầm Quân Lăng cười nói:

- Chỉ cần đứng bên đạo lý, sau đó nhờ internet trợ giúp, không lo không ai đến ứng chiến.

- Cũng là cô lo lắng được chu đáo.

Tùy Qua nói.

- Đó là bởi vì hiện tại tôi đều đem đại bộ phận tâm tư đặt trong việc này. Không giống như anh, còn có tâm tư hái hoa ngắt cỏ.

Trầm Quân Lăng bĩu môi.

- Nếu cô thuận theo tôi, nói không chừng tôi sẽ không đi hái hoa ngắt cỏ.

Tùy Qua nhìn nàng nói, càng nhìn càng cảm thấy nàng xinh đẹp như một nữ yêu tinh.

- Thật sự?

Trầm Quân Lăng cười:

- Nếu anh thề có thể làm được, tôi sẽ rất vui.

Nói xong nàng dùng đầu lưỡi liếm liếm muỗng, vô hạn hấp dẫn.

- Quân Lăng…

Tùy Qua đột nhiên thở dài một tiếng:

- Thực xin lỗi, có lẽ ở trên mặt cảm tình, tôi là một tên cầm thú từ đầu tới đuôi, tôi thích Vũ Khê, thích cô gái xinh đẹp khác, tôi cũng thích cô. Nếu tôi nói chỉ thích một mình cô, chính là lừa gạt cô thôi.

- Hứ, nghiêm túc như vậy để làm chi?

Trầm Quân Lăng chợt cười, mị hoặc lan tràn:

- Tỷ tỷ đã sớm biết anh là cầm thú, lần đầu tiên gặp anh đã biết anh là người như vậy. Đừng tưởng rằng anh che giấu rất khá trước mặt Đường Vũ Khê, giả bờ như con cừu nhỏ thuần khiết, nhưng tỷ đã sớm biết anh là sắc lang, là cầm thú.

- Đại khái trời sinh tôi đã là một tên bại hoại đi.

Tùy Qua nói:

- Trên thế giới này có lẽ có nam nhân trời sinh có tính hoa tâm, không biết chung thủy. Mà có nam nhân cả đời chỉ chung tình một nữ nhân. Nhưng tôi hiển nhiên không phải, có lẽ là do bản tính.

- Đúng vậy, bản tính của anh cũng không phải nam nhân tốt.

Trầm Quân Lăng nói:

- Nhưng ở trong mắt của tôi, căn bản không có nam nhân tốt chỉ biết chung tình với một nữ nhân. Sẽ có nam nhân thầm mến, thích một nữ nhân mười năm, mấy chục năm, bởi vì họ chưa từng có được. Một khi được rồi, tình huống sẽ hoàn toàn khác hẳn. Mặt khác, thử hỏi là nam nhân nào thật sự chỉ thích một nữ nhân? Nếu thật là như thế, những nữ minh tinh thần tượng trong ti vi điện ảnh căn bản không có bao nhiêu giá trị. Khác nhau chính là rất nhiều nam nhân tuy trong lòng thích nhiều nữ nhân, nhưng không biểu lộ ra, hoặc hắn biết căn bản là không thực tế. Tỷ như một nam nhân bình thường, hắn thích đại minh tinh trong phim ảnh, nhưng hắn sẽ không theo đuổi, thậm chí không đi thổ lộ, bởi vì hắn biết căn bản không có khả năng thực hiện. Nhưng không thể phủ nhận, hắn nhất định rất muốn cùng nàng lên giường, không phải sao?

- Ách…tôi không thể không nói phân tích của cô thật trắng trợn, cũng rất có đạo lý.

Tùy Qua thở dài.

- Đó là đương nhiên.

Trầm Quân Lăng nói:

- Kỳ thật lần đầu tiên khi anh nhìn thấy tôi, kỳ thật cũng nghĩ muốn lên giường với tôi đúng không? Nhưng lý trí cùng đạo đức ước thúc anh mà thôi.

Tùy Qua á khẩu không thể trả lời.

Đúng lúc này, một lão nhân mặc áo đen chừng hơn năm mươi đi vào quán cà phê, sải bước thẳng về phía Tùy Qua:

- Anh chính là Tùy Qua?

Tùy Qua gật gật đầu.

- Tốt lắm!

Lão nhân nói:

- Tôi muốn so y thuật với anh.

- Đi hẹn trước đi, mỗi tuần khi trực tiếp “Phách Chuyên Luận Dược’, ông có thể hẹn trước với tổ tiết mục.

Tùy Qua không nghĩ tới có người lại chủ động đưa tận cửa, nhưng hắn lại dự định làm dáng. Nếu người nào yêu cầu tỷ thí hắn đều phải tiếp chiêu, làm gì còn thời gian làm công tác? Huống chi nơi này cũng không phải đài truyền hình, người này không có danh khí gì, dù thắng được cũng không có lực ảnh hưởng.

Cho nên Tùy Qua thật rõ ràng cự tuyệt đối phương.

- Anh không muốn so đấu cũng không được!

Lão nhân nhướng mày, khí phách mười phần nói.

Xoảng!

Ly cà phê trước mặt Tùy Qua đột nhiên nổ tung!

Ra oai phủ đầu!

Khiêu khích!

Lão nhân thấy Tùy Qua không đáp ứng, lập tức phóng xuất ra uy thế tiên thiên cao thủ, cấp cho Tùy Qua một lần ra oai phủ đầu!

Nhưng ngay trong nháy mắt ly cà phê nổ tung, nước cà phê sắp rơi xuống đất, Tùy Qua đột nhiên vươn tay lăng không bao trùm nước cà phê, sau đó cà phê như có sinh mạng, hội tụ thành một đoàn, cuối cùng biến thành một đường dài như tiểu long, bay vọt vào trong miệng Tùy Qua.

Chiêu Thiên Biến Tróc Trùng Thủ không chút dấu vết, có thể nói là thần hồ kỳ kỹ.

Tuyệt diệu hơn chính là, ly cà phê phá nát lại tụ họp chung một chỗ, tuy rằng vẫn còn lưu vết rạn nhưng không vỡ ra.

- Hảo công phu!

Lão nhân khen một tiếng, sau đó trầm giọng nói:

- Nhưng tôi tới không phải so công phu với anh, mà là so y thuật với anh!

- Vừa rồi tôi đã nói qua, cần hẹn trước.

Tùy Qua thản nhiên nói:

- Huống chi tôi chỉ cùng chuyên gia có danh tiếng so đấu y thuật, đối thủ vô danh như ông ngay cả tư cách làm đá kê chân cho tôi cũng không có.

- Cái gì? Lý Ngọc này đường đường tiên thiên cao thủ, y đạo song tu, anh lại dám nói tôi bừa bãi vô danh?

Lão nhân tức giận dựng râu trừng mắt.

- Lý Ngọc? Thật có danh tiếng trong giới y học Hoa Hạ sao?

Tùy Qua nhìn Trầm Quân Lăng hỏi:

- Giúp tôi tra xét một chút, nhìn xem có người này hay không? Nếu có danh khí, tôi có thể suy nghĩ lại.

Trầm Quân Lăng biết Tùy Qua cố ý chỉnh đối phương, nhưng vẫn dùng di động tìm kiếm một chút, sau đó nói:

- Thật là vô danh.

- Cái gì? Lý gia Bạch Kê Hoàn, tiếng tăm lừng lẫy!

Lão nhân không phục nói.

- Nga, Bạch Kê Hoàn? Đúng là thuốc Đông y nhãn hiệu lâu đời. Đáng tiếc đó là danh khí của Bạch Kê Hoàn, cũng không phải của ông đi? Nếu ông là người sáng tạo Bạch Kê Hoàn thì còn tạm được, đáng tiếc ông không phải.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.