Chương trước
Chương sau
- Cảnh giới và lực lượng mới không phải phù du.

Đức Khôn nói:

- Mặc dù Tùy tiên sinh còn trẻ tuổi, nhưng tu vi đã đến Trúc Cơ sơ kỳ, như vậy có thể xem như ngang hàng với chúng tôi rồi.

- Đại sư khách khí rồi.

Tùy Qua nói:

- Hai vị đại sư đích thân đến đây, chắc hẳn cũng định giao dịch với tôi, đúng không?

- Đúng vậy.

Hòa thượng gầy Đức Tể lúc này mới mở miệng nói:

- Thật ra, lúc trước chúng tôi từng muốn tiến hành giao dịch với Tùy tiên sinh. Nhưng, điều kiện giao dịch lúc trước, chúng tôi có chút khó tiếp nhận, cho nên còn do dự.

- A?

Tùy Qua kinh ngạc nói:

- Một tỉ một viên Tinh Nguyên đan, với tỉ lệ Tinh Nguyên đan của tôi, không tính là quá đắt?

- Không đắt.

Hòa thượng gầy Đức Tể nói:

- Giá tiền rất thích hợp. Chẳng qua, vận dụng nhiều tiền mặt như vậy, chúng tôi có chút khó xử.

- Tại sao?

Tùy Qua có vẻ khó hiểu.

Đức Tể hòa thượng nghiêm trang nói:

- Thiếu Lâm tự hiện tại như cây to đón gió, nhất cử nhất động đều không biết có bao nhiêu ánh mắt ngó vào. Tùy tiên sinh suy nghĩ xem, chúng tôi vốn được nhận tiền trợ cấp tôn giáo của quốc gia, coi như là cứu tế rồi, nếu đột nhiên lấy ra mười mấy tỉ mua sắm đạn dược, những người bình thường sẽ nghĩ như thế nào? Khẳng định sẽ cho rằng Thiếu Lâm tự chúng tôi giàu đến chảy mỡ, sau đó nhất định sẽ kêu quốc gia cắt giảm tài chính.

Thì ra, Đức Tể hòa thượng lo lắng, nếu vận dụng quá nhiều tài chính tiến hành giao dịch, sẽ ảnh hưởng đến “tiền trợ cấp quốc gia” của Thiếu Lâm tự. Chẳng qua, Thiếu Lâm tự vốn giàu chảy mỡ, đây là chuyện mọi người đều biết, nhưng Đức Tể hòa thượng nói đến chuyện nhận tiền trợ cấp như là chuyện rất đương nhiên.

- Đức Tể đại sư nói đúng, nhưng cho dù các vị không giao dịch tiền bạc, mọi người cũng biết Thiếu Lâm tự rất giàu có.

Tùy Qua hơi mỉm cười nói.

- Tôi hiểu ý tứ của Tùy tiên sinh. Ý của cậu là Thiếu Lâm tự không nên nhận loại ‘phụ cấp’ này đúng không?

Đức Tể hòa thượng cũng không tránh né nói:

- Thật ra, Thiếu Lâm tự chúng tôi nhận tiền trợ cấp có bao nhiêu. Cậu nhìn những tập đoàn công ty điện, dầu đấy, vừa kiếm tiền của dân chúng, vừa to miệng kêu thua lỗ phải trợ cấp, bọn họ không phải cũng tập thành thói quen rồi sao. Thiếu Lâm tự chúng tôi nhất định không lừa tiền của dân chúng bình thường, mặc dù tiền dầu đèn của chúng tôi cũng không ít, nhưng số tiền này đều là tiền của người giàu, quan lại, bọn họ đều không để ý. Về phần nhận tiền trợ cấp, đó cũng là chuyện chúng tôi đáng nhận, phải biết rằng những năm qua Thiếu Lâm tự đã cung cấp không ít nhân tài võ học cho quốc gia, rất nhiều huấn luyện viên trong hệ thống quân cảnh, đều là nhân tài do Thiếu Lâm tự bồi dưỡng, còn cả tinh anh trong bộ đội đặc chủng. Tóm lại, chúng tôi nhận không hổ thẹn.

Những lời này của Đức Tể hòa thượng thật sự khiến Tùy Qua nhìn hắn với cặp mắt khác trước, không phải Tùy Qua hoàn toàn đồng ý với quan điểm của Đức Tể hòa thượng, mà là lão nhân này tựa hồ nắm rất nhiều việc của Thiếu Lâm tự rõ như lòng bàn tay. Cho nên, Tùy Qua nói:

- Thật không ngờ, Đức Tể đại sư kiến thức rộng rãi, nhất là đối với những công ty thế tục lũng đoạn.

- Đức Tể sư tổ vốn chịu trách nhiệm quản lý làm ăn của Thiếu Lâm tự.

Diên Vân hòa thượng nói:

- Làm ăn chân chính bao gồm cả các loại giao dịch với người trong giới tu hành.

- Khó trách.

Tùy Qua nghĩ thầm, Đức Tể hòa thượng chỉ sợ là đại quản gia chân chính của Thiếu Lâm tự. Nếu so sánh, trụ trì Vĩnh Tin hòa thượng, thật sự không đáng nhắc tới.

- Nếu Tùy tiên sinh không có gì nghi vấn, vậy thì tiến hành giao dịch thôi.

Đức Tể hòa thượng nói:

- Linh thạch, cũng chính là ngọc thạch, Thiếu Lâm tự chúng tôi có rất nhiều. Trăm ngàn năm để dành, còn cả trăm ngàn năm qua, vô số quan lại quyền quý cống hiến ngọc khí cho chúng tôi, thật sự đếm không xuể.

- Ngọc thạch không tệ, ngọc khí cũng được.

Tùy Qua nói:

- Đại sư cũng biết, những thứ như ngọc khí, chính là dành cho những người học đòi làm sang cất dấu thưởng thức mà thôi, còn có thể bán với giá trên trời. Còn người tu hành chúng ta, chính là cần linh thạch, tức là linh khí bên trong ngọc thạch.

- Nếu đã như vậy, vậy chúng ta giao dịch thôi.

Đức Tể hòa thượng cười cười, lấy tay sờ chuỗi phật châu trước ngực.

Nhất thời, chuỗi phật châu thả ra kim quang nhu hòa, sau đó từng khối ngọc thạch từ trong mặt phật châu bay ra, luyện thành một mảnh, chậm rãi bay về phía Tùy Qua.

Thứ tốt! Không ngờ chuỗi phật châu đeo trên cổ lão hòa thượng này lại là một không gian pháp bảo!

Lão hòa thượng Đức Tể, thoạt nhìn có chút lôi thôi, giống như một thây khô, không ngờ lại giàu có như vậy. Tùy Qua thậm chí cảm giác, trên người lão hòa thượng này mang theo một “bảo khố di động”, chỉ một mặt phật châu đã bay ra nhiều linh thạch như vậy, huống chi phật châu trên cổ hắn có 108 viên!

Xem ra Tùy Qua thật sự khinh thường Thiếu Lâm tự rồi, không ngờ đám hòa thượng này thật sự giàu đến chảy mỡ.

Nhưng, thấy linh thạch bay tới, tinh thần lực của Tùy Qua lập tức triển khai, thần thức đảo qua, cảm ứng được linh khí của những linh thạch này ba động, lập tức biết tỉ lệ của bọn chúng như thế nào, tỉ lệ quyết định giá trị, hắn đương nhiên cũng biết những linh thạch này trị giá bao nhiêu tiền. Có thể nói, phàm là nhân vật của giới tu hành, đều là chuyên gia giám định và thưởng thức ngọc thạch, muốn dùng tảng đá thay thế ngọc thạch kiếm tiền, chỉ có thể lừa gạt người bình thường.

Trong nháy mắt Tùy Qua phóng thích tinh thần lực, trong mắt Đức Tể và Đức Khôn hòa thượng đều hiện lên vẻ kinh ngạc, hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời tâm thần lĩnh hội, thầm nghĩ:

- Tinh thần lực của tiểu tử này cũng quá mạnh! Rút cuộc là tu vi gì?

Khi hai lão hòa thượng đang kinh ngạc, Tùy Qua há mồm ra, phun ra một đoàn vân khí màu tím, những linh thạch kia rất nhanh được thu vào trong vân khí, giống như bị Tùy Qua nuốt chửng.

- Tốt! Thiếu Lâm tự chính là Thiếu Lâm tự, tỉ lệ của những linh thạch này rất tốt.

Sau khi Tùy Qua nuốt những linh thạch này vào, không nhịn được khen một tiếng, sau đó lấy ra chiếc bình ngọc thạch đã sớm chuẩn bị, đưa cho Đức Tể hòa thượng:

- Đây là Tinh Nguyên đan các vị yêu cầu. Tỉ lệ như thế nào, hai vị vừa nhìn đã biết.

Đức Tể hòa thượng rót một đạo chân khí nhu hòa vào trong bình, nút bình lập tức bay lên, sau đó bên trong nhẹ nhàng bay lên một viên Tinh Nguyên đan, hai lão hòa thượng vừa nhìn đã biết là hàng xịn, thấy tỉ lệ của viên Tinh Nguyên đan, hai mắt đều phát sáng, Đức Tể hòa thượng thở dài nói:

- Đã bao nhiêu năm rồi, ta mới thấy Tinh Nguyên đan có tỉ lệ tốt như vậy! Đây mới thực sự là đan dược! Rất nhiều năm, lão nạp mới nhìn thấy đan văn hoàn mỹ, đan khí dễ ngửi như vậy! Tùy tiên sinh có thể nói cho lão nạp biết, số đan dược này rút cuộc xuất xứ từ tay vị đại sư luyện đan nào không?

- Có một số việc, thật sự không tiện nói rõ. Nhưng, trong lòng hai vị đại sư chỉ sợ sớm có đáp án rồi, tôi cũng chỉ có thể nói, như các vị đoán.

Tùy Qua nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.