Chương trước
Chương sau
Theo Ngu Kế Đô xem ra, có lẽ những quan viên Hoa Hạ đều là đức hạnh thế này đi, nịnh nọt, lừa trên gạt dưới chơi quyền mưu linh tinh, cái gì đều không hiểu.

- Khí mạch chi hành chỉ khởi phục vi long.

Lúc này một thanh âm ôn nhã vang lên ngoài phòng:

- Thầy địa lý xem long mạch, lấy thủy mạch núi non làm chỗ dựa, bất quá chỉ là được hình thái mà mất cái thần. Hai chữ Long Thần tầm sơn mạch, thần là tinh thần mà long là chất. Không phải sơn mạch nào có núi non cũng là long, mà địa phương không núi non sẽ không có long mạch. Long mạch cũng không phải sơn mạch cũng không phải thủy mạch, mà là khí mạch, linh mạch. Ngu Kế Đô công tử, không biết tôi nói có đúng không?

Ngu Kế Đô cảm thấy hơi kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới người bên ngoài lại có kiến thức.

Nhưng càng làm hắn kinh ngạc chính là người kia có tinh thần ba động tựa hồ là một người bình thường, cho nên không khiến cho hắn chú ý, nhưng lời nói cử chỉ lại không phải người tầm thường.

Đích xác mặc cho ai chứng kiến người như vậy cũng sẽ không nghĩ hắn là người bình thường.

Nếu như ở thời cổ đại, dân chúng bình thường nhìn thấy người nọ chỉ sợ sẽ lập tức quỳ xuống.

Vì sao?

Bởi vì vừa nhìn người này khiến cho người cảm giác chính là xuất thân đại phú đại quý, dùng từ cổ đại hình dung, chính là “Đế vương chi tư”, “hoàng tộc hậu duệ”, phẩm chất, đi đứng có vẻ thật uy nghiêm khí thế.

Mặc dù là Chu Quốc Bằng nhiều năm qua thân ở địa vị cao mà dưỡng thành quan uy vẫn còn thua kém.

Vì sao?

Quan uy của Chu Quốc Bằng cùng khí thế đều là hậu thiên dưỡng thành, mà người này chính là trời sinh!

Sau khi vào phòng, thanh niên tiếp tục nói:

- Ngu công tử, vừa rồi nhận thức của tôi đối với long mạch có bị lệch lạc?

- Không hề sai lầm. Không biết cao tính đại danh của tiểu tiên sinh?

Ngu Kế Đô khách khí nói, người thanh niên này thế nhưng để cho hắn sinh ra cảm giác bí hiểm. Nhưng nhìn hắn lại không thấy linh khí ba động, thật sự là quỷ dị.

- Quân Thương Sinh.

Thanh niên nhàn nhạt cười, sau đó nhìn Chu Quốc Bằng hỏi:

- Chu thúc hình như bàn bạc không được thoải mái cùng Ngu công tử?

Chu Quốc Bằng mỉm cười:

- Đó là Ngu công tử toan tính không nhỏ, trả giá quá ít. Thương Sinh, tôi nghe cha cậu nói, cậu dự định rời đi quân ngũ tham chính, có thật không?

- Phải, sau này còn cần Chu thúc chiếu cố nhiều hơn.

Quân Thương Sinh nói:

- Trong quân ngũ tuy rằng rèn luyện nhân tài, nhưng quân không thể tham chính, cháu còn muốn có một ngày giống như Chu thúc, vị cực nhân thần đâu.

- Ha ha!

Chu Quốc Bằng cười ha hả:

- Thương Sinh, trong con cháu hậu bối đồng lứa, tuy rằng tuổi cậu còn nhỏ nhưng chúng tôi đều nhất trí xem trọng. Ngày sau không nói tới vị cực nhân thần, cho dù nhòm ngó ngôi báu thiên hạ chỉ sợ cũng không phải là không có khả năng.

- Chu thúc nói đùa.

Quân Thương Sinh vẫn bộ dạng ôn văn nho nhã, hơn nữa quý khí bẩm sinh, đích xác rất khó làm cho người ta sinh ra phản cảm.

Cho dù là Ngu Kế Đô cũng không thể sinh ra ác cảm với thanh niên này.

- Nếu hai vị có việc muốn nói, tôi cáo từ.

Ngu Kế Đô cảm giác tạm thời không thể tiếp tục bàn chuyện với Chu Quốc Bằng, vì vậy dứt khoát cáo từ, chuyện kiềm chế Long Đằng xem ra chỉ đành tìm thời gian khác bàn lại. Lão gia hỏa Chu Quốc Bằng này, thật sự quá tham lam.

- Ngu công tử, xin dừng bước.

Quân Thương Sinh nói:

- Chuyện này còn chưa bàn xong, Ngu công tử sao lại vội vã rời đi đây?

Ngu Kế Đô thầm nói, chuyện bàn bạc liên hệ tới Long Đằng, ngươi ở đây thì làm sao có thể bàn bạc tiếp đây?

Ai biết Chu Quốc Bằng lại nói:

- Đúng vậy, Ngu Kế Đô, chuyện này Thương Sinh có thể tham dự.

Trong lòng Ngu Kế Đô hiện lên cảm giác kỳ quái.

Quân Thương Sinh rốt cục lại có lai lịch gì, chẳng lẽ là nhân vật cao minh do tập thể đại lão trong thủ đô bồi dưỡng? Là người nhận ca được khâm định?

- Quân tiên sinh, chúng ta đang bàn về chuyện kiềm chế Long Đằng, Quân tiên sinh có cách nhìn như thế nào?

Ngu Kế Đô mở miệng hỏi.

- Long Đằng sao?

Quân Thương Sinh đặt chén trà trong tay xuống, sau đó hai mắt lộ sát khí:

- Đáng chết!

Ngu Kế Đô kinh ngạc, không nghĩ tới Quân Thương Sinh nói chuyện trắng ra như thế. Vì vậy hắn tiếp tục hỏi:

- Quân tiên sinh, Long Đằng không phải lợi khí của quốc gia sao, vì sao thành đáng chết đây?

- Lợi khí quốc gia?

Quân Thương Sinh hừ lạnh nói:

- Bất quá chỉ là một đám quốc tặc mà thôi! Theo tôi xem, đám người Long Đằng quả thật chỉ là nuôi hổ làm hoạn, ỷ cưng chiều mà kiêu ngạo! Khi kiến quốc, vị công thần khai quốc không nên thành lập chi bộ đội này, càng không nên gọi là Long Đằng! Trước kia khi Lôi Hà còn ở, còn biết làm tốt bổn phận quân nhân, nghe theo hiệu lệnh. Hiện tại con người Tang Thiên, độc đoán ngang ngược, còn nói gì mà đại nghĩa dân tộc, hơn nữa còn áp đảo lên trên mệnh lệnh, đây không phải là phản tặc sao! Cho nên cái gì mà lợi khí quốc gia, rõ ràng chỉ là quốc tặc mà thôi!

- Nói rất đúng!

Chu Quốc Bằng nói:

- Người Long Đằng, nói mình là chiến sĩ thiên tài. Thiên tài thì như thế nào? Thiên tài không nghe lời, quốc gia bồi dưỡng để làm chi? Hi sinh một đám, một lần nữa bồi dưỡng là được. Hơn mấy tỷ người, chẳng lẽ còn khuyết thiếu thiên tài hay sao? Chúng ta cần chính là thiên tài nghe lời, mà không phải tự mình chủ trương, thiên tài có tín ngưỡng.

- Lời của Chu thúc thật đúng.

Quân Thương Sinh nói:

- Huống chi người của Long Đằng nếu không phải hấp thu lợi dụng long mạch khí đến tu hành, bọn hắn lại tính thiên tài gì. Cho nên thu dọn đám người kia, tuy rằng sẽ có tổn thất, nhưng ngày sau chưa chắc không thể xây dựng lại đội ngũ càng mạnh!

Ngu Kế Đô ngạc nhiên.

Đều nói gừng càng già càng cay, không ngờ Quân Thương Sinh còn trẻ tuổi nhưng tâm địa đã ngoan độc hơn cả “lão gừng” Chu Quốc Bằng.

Nhưng trong giới chính khách tựa hồ cần loại người tàn nhẫn vô tình thế này, cho nên Quân Thương Sinh mới lấy được niềm vui của những lão nhân như Chu Quốc Bằng.

Theo sau, Quân Thương Sinh nói:

- Ngu công tử, chuyện của anh tôi đều nghe nói. Về phường hội tôi cũng biết không ít. Thậm chí tin tức có một ẩn thế tông môn tôi cũng biết một ít. Thứ cho tôi nói thẳng, ở trong mắt của tôi những người trong tu hành giới mưu toan nắm giữ quốc gia xã tắc đúng là không khôn ngoan. Người tu hành hẳn nên có trò chơi của người tu hành, mà chính trị là trò chơi của người phàm, người tu hành tham dự bên trong không khỏi không thích hợp. Cũng không phải nói lực lượng của các vị không đủ, không thống trị được người phàm, mà là các vị không biết làm sao khống chế người phàm, dẫn đường dục vọng cho bọn hắn, nếu không biết sẽ không thể chân chính khống chế. Bỏ đi, nói quá xa, nói tiếp chuyện của Long Đằng đi. Đầu tiên anh nên biết cách nhìn của chúng tôi đối với Long Đằng. Tiếp theo anh hẳn nên tin tưởng chúng tôi đích thật có đủ lực lượng kiềm chế bọn hắn. Bất kể như thế nào Long Đằng cũng là hệ thống thuộc loại quốc gia, cho nên bọn hắn sẽ phải chịu hạn chế. Như vậy mấu chốt là phường hội các anh có thể cung cấp điều kiện gì cho chúng tôi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.