Chương trước
Chương sau
- Ta là Thánh tộc ‘ Hùng Khai Sơn ’, phong hào gọi là Khai Sơn đại vương, nhưng mà ta nghĩ cái tên Khai Sơn này không có khí thế phá núi, cho nên đổi thành Băng Sơn đại vương. Vốn ngươi không kết thành yêu đan, không xứng xưng huynh gọi đệ với ta. Nhưng mà Thánh tộc chúng ta chú ý là thực lực chí thượng, ngươi có thể tiếp được Bồ Đề Thủ của lão trọc kia, cũng có tư cách làm huynh đệ của ta.

Hùng Khai Sơn, chẳng lẽ không phải là một tên "Hùng ca" ?

Thánh tộc tức Yêu tộc.

Tùy Qua đã hiểu điểm này. Băng Sơn đại vương là hùng yêu, hắn tên là "Hùng Khai Sơn ", cái tên thực sự phù hợp. Nhưng mà hắn có khí chất Băng Sơn đại vương hơn một ít. Nhưng mà nghe Hùng Khai Sơn nói chuyện muốn xưng là người của "Thánh tộc", tu vị nhất định phải đạt tới Yêu Đan Kỳ.

Cảnh giới yêu đan là một cánh cửa.

Xem ra yêu quái "Thánh tộc" đều tự cho rằng mình rất cao.

- Hùng ca...

Tùy Qua há miệng ra, vô ý thức xưng hô hùng yêu là "Hùng ca" , nhưng lại xưng hô rất hiền hoà.

Hùng Khai Sơn hơi kinh ngạc, sau đó cười nói:

- Tốt! Lão đệ ngươi gặp được ta xem như một hồi tạo hóa! Lão đệ, tên của ngươi gọi là ‘ Ưng Không’, đúng không?

- Vâng.

Tùy Qua khiêm tốn nói:

- Đáng tiếc, ta còn không có an toàn kết thành yêu đan, cùng Hùng ca xưng huynh gọi đệ, chỉ sợ làm yếu tên tuổi của Hùng ca.

- Lão đệ quá khiêm tốn.

Hùng Khai Sơn nghiêm nét mặt nói:

- Lão trọc kia là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, rất nhiều nhân vật mới của Thánh tộc chỉ sợ không ngăn được một kích của hắn, Ưng lão đệ ngươi có bổn sự như vậy, xem như thiên phú kinh người! Dùng bổn sự cùng tạo hóa của ngươi, sớm muộn đều kết thành yêu đan. Nhưng mà trước khi kết thành yêu đan ngươi nhất định phải cẩn thận lão trọc này. Nếu sau khi kết thành yêu đan có ta dẫn tiến ngươi gia nhập Yêu Tông, ngươi có thể an tâm tu hành, không cần lo lắng lão trọc kia đuổi bắt.

- Đa tạ Hùng ca.

Tùy Qua nói ra, trong lòng suy nghĩ, không ngờ yêu tộc lại có phân chia địa bàn, nhưng lại thành lập Yêu Tông, xem tình huống có lẽ cũng giống như tông môn lánh đời, tìm một khối phong thuỷ bảo địa ẩn nấp, hơn nữa chỉ sợ thực lực không kém. Nếu không lão già trọc kia cũng không kiêng kỵ Hùng Khai Sơn như vậy.

Quả nhiên người có "Bối cảnh" không thể giết lung tung, yêu quái có "Bối cảnh" thì lực lượng cũng đủ.

- Lão đệ, chỗ ta có hai hạt đan dược, ngươi cầm đi.

Thời điểm này Hùng Khai Sơn hùng hồn lấy ra hai hạt đan dược cho Tùy Qua, nói:

- Có đan dược, ngươi trùng kích Kết Đan Kỳ cũng càng dễ hơn.

- Đây là... Địa Nguyên Đan!

Tùy Qua ra vẻ hoảng sợ nói:

- Hùng ca, đan dược trân quý như vậy, ta không dám... Nhận.

- Có cái gì chứ.

Hùng Khai Sơn nói:

- Dù sao đan dược này với ta tác dụng không lớn, hơn nữa cũng là ta tiêu diệt tu sĩ nhân loại có được, nó hữu dụng với ngươi thì cứ cầm đi đi, không nên lề mề.

Tình huống như thế Tùy Qua đành phải thu đan dược, trong nội tâm cảm khái.

Tùy Qua nghĩ đến, giữa yêu tộc với nhau cũng có yêu tộc giảng nghĩa khí.

Đương nhiên, Hùng Khai Sơn sở dĩ nghĩa khí với Tùy Qua đó là vì hắn xem Tùy Qua là Ưng Yêu, nếu biết rõ Tùy Qua là người tu hành nhân loại, chỉ sợ lập tức hô đánh hô giết. Cừu hận giữa chủng tộc với nhau thường không nói đạo lý.

- Hùng ca, tình nghĩa ngươi tặng đan dược ta ghi nhớ, về sau có cơ hội, nhất định sẽ hồi báo gấp bội.

Tùy Qua nói ra:

- Chờ ta kết thành yêu đan, lại đến tìm Hùng ca ngươi. Nhưng mà làm sao tìm được Hùng ca đây?

- Nếu ngươi muốn tìm ra, cứ đi Hoa Hạ chân núi Ai Lao Sơn, tìm một nơi gọi là Du Hồn Pha, đi vào trong đó nói danh hiệu của ta, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người nói cho ta biết.

Hùng Khai Sơn nói ra:

- Ta lúc này đi ra là có chuyện cần làm, bằng không cũng không đi tới đây. Ưng huynh đệ, chúng ta sau này còn gặp lại.

- Tốt, sau này còn gặp lại.

Tùy Qua nói xong, chấn cánh bay lên cao.

Cũng không lâu lắm, Tùy Qua đi tới nơi an toàn, Tùy Qua lúc này mới thả hai chiến sĩ Long Đằng ra.

- Đa tạ... Vị Diều hâu đại ca này!

Một chiến sĩ Long Đằng nói ra, thật sự không biết nên xưng hô Tùy Qua thế nào.

- Không cần khách khí.

Tùy Qua nói ra:

- Hai người đều tốt là được rồi!

- Diều hâu đại ca, ta là Thu Vũ, hắn là Long Thao Thiên, cảm ơn ngươi cứu chúng ta.

Một chiến sĩ Long Đằng nói ra, người này nhìn qua nhã nhặn, khó trách tên là "Thu Vũ ", điềm đạm nho nhã như thế.

Đáng tiếc là, Thu Vũ chứ không phải Hè Vũ.

Mưa to gió lớn hiển nhiên không biết tới từ đâu.

Tùy Qua khẽ gật đầu, sau đó bay lên cao.

Tên chiến sĩ Long Đằng Long Thao Thiên nhìn qua bầu trời và nói: "

- hật sự là không thể tin được, chúng ta lại được yêu quái cứu, Thu Vũ, chẳng lẽ đây là ưự thật sao?

- Thật!

...

Lúc này Tùy Qua quay về Mính Kiếm Sơn, đám người Ngưu Duyên Tranh còn đang chờ, hơn nữa trên mặt mọi người mang theo lo lắng.

Nhìn thấy Tùy Qua bình an trở về, những người này lo lắng biến mất, mà biến thành vui mừng.

Tùy Qua dùng chân khí ngăn cản dược lực, khôi phục thân người, sau đó nhìn đám người Ngưu Duyên Tranh nói:

- Không biết các vị lo lắng vì cái gì?

Hàn Côn nói:

- Tùy tiên sinh, nói thật, chúng ta thật lo lắng ngài biến thành yêu quái, sau đó không biến trở lại được.

- Không thể nào!

Tùy Qua cười nói:

- Nhưng mà vừa rồi bay quá xa, hơn nữa phát sinh một ít chuyện không ngờ. Nhưng mà đều là hữu kinh vô hiểm. Tốt, các vị đi tu hành đi, chờ tôi cải tiến ma dược xong, ngày sau các vị sẽ có lợi.

Đám người Ngưu Duyên Tranh, Hàn Côn thấy Tùy Qua bình an trở về, cũng yên lòng, lúc này cũng quay về tu hành.

Nhưng mà Đặng Hạc lưu lại, nhìn Tùy Qua nói ra:

- Trần Mã Khả tới đây, đang chờ anh.

- Móa, hắn trở về, còn không hiện thân làm cái gì thế?

Tùy Qua nghi ngờ nói:

- Trở về không là chuyện tốt mà.

Đặng Hạc thấp giọng nói với Tùy Qua:

- Trần tổ trưởng lúc này lật thuyền trong mương, bị người bắt đi, đương nhiên mặt mũi khó nhìn. Hơn nữa, nghe nói là Tang lão đại dùng tù binh đổi về. Trần tổ trưởng xem như là người tâm cao khí ngạo, lúc này mặt mũi của hắn mất nhiều.

- Trần Mã Khả... Ai.

Tùy Qua lắc đầu, nói:

- Vậy hắn hiện tại nấp ở đâu thế? Tính toán, không cần phải nói, hắn đã hiện thân rồi.

Quả nhiên, Tùy Qua vừa mới nói xong đã nhìn thấy Trần Mã Khả đi ra khỏi gian phòng, sau đó nhìn qua Đặng Hạc nói ra:

- Đặng Hạc, anh lắm mồm từ khi nào thế? Nếu lão tử không hiện thân thì không biết bị ngươi nói thành cái gì đấy. Mẹ kiếp, không phải chỉ bị đám điểu nhân ‘ Hành Hội ’ tính toán sao, người trong giang hồ có ai không đi trên đầu đao mũi kiếm chứ.

- Được rồi, Trần đại tổ trưởng, anh là người nhìn xa trông rộng mà.

Tùy Qua cười nói.

Trần Mã Khả vốn bộ dáng gục đầu ủ rũ, nhưng ánh mắt nhìn thấy Tùy Qua thì bỗng nhiên sáng lên:

- Tôi nói Tùy huynh đệ, anh còn cho người ta sống không? Anh đã đạt tới Kết Đan Kỳ? Kết Đan Kỳ nhanh như thế?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.