Chương trước
Chương sau
Ầm!

Trên trán Tùy Qua, phun ra một đạo quang trụ kim sắc cực đại.

Linh khí thiên địa trong thiên địa xung quanh bắt đầu xảy ra cảm ứng, bắt đầu kịch liệt ba động, Nghê Thường Thất tiên tử và Trúc Vấn Quân đang ở xa xem cuộc chiến, vội vàng đáp xuống nham bích sơn cốc, bởi vì các nàng phát hiện linh khí thiên địa ba động quá mức mãnh liệt, cho nên có chút không khống chế được phi kiếm dưới chân.

Trong đạo quan, kim quang ngất trời kinh người dị thường. Càng kinh người hơn là, xung quanh trụ kim quang này bắt đầu xuất hiện mây đen cuồn cuộn, mây đen che lấp mặt trời, trong đó có hồ quang màu vàng lóe lên không nghỉ, trong khoảnh khắc, cả đạo quan và rừng cây xung quanh đều bị mây đen che phủ.

- Kiếp vân!

Tiết Như Tư kinh hô:

- Làm sao có thể! Trùng kích vào Kết Đan kỳ mới xuất hiện kiếp vân, Tùy tiên sinh đã Kết Đan rồi, cho dù đột phá lần nữa, cũng không thể thể dẫn phát thiên kiếp!

- Đúng vậy.

Một người khác trong Nghê Thường Thất tiên tử kinh hô:

- Chẳng lẽ Tùy tiên sinh là ma đầu thiên địa không tha? Tội ác tày trời…

Lời này còn chưa nói xong, người nọ lập tức ý thức được lời của mình không đúng, vội vàng ngậm miệng.

Trúc Vấn Quân nhìn kiếp vân phía trên đạo quan, trên khuôn mặt yên tĩnh như giếng nước, cũng bắt đầu hiện ra vẻ sầu lo.

Đối với sầu lo của Trúc Vấn Quân và Nghê Thường Thất tiên tử, bây giờ Tùy Qua cũng mù mịt và nghi ngờ.

Hắn cũng không phải lo lắng thiên kiếp xuất hiện.

Theo Tùy Qua thấy, đệ nhị đan giống như mùa xuân thứ hai, mai đã nở một lần, tất nhiên là quen việc dễ làm, dễ dàng khống chế, đối với kiếp vân trên đỉnh đầu, Tùy Qua cũng không lo lắng, cho dù là thiên lôi lao tù phủ xuống, cũng có thể thế nào?

Chẳng qua đệ nhị đan này, kết không phải lúc.

Hoàn toàn vượt ra khỏi kế hoạch của Tùy Qua.

Nhưng việc đã đến nước này, Tùy Qua đã không cách nào ngăn cản, biện pháp duy nhất, chính là đánh sâu vào Kết Đan!

Đan thủy, tưới vào trong ám huyệt.

Tiến trình kết đan bắt đầu tăng nhanh.

Trong ám huyệt, Tùy Qua đã thấy được một quả Kim Đan bắt đầu thành hình.

Ầm! Ầm! Ầm!

Kiếp vân tựa hồ không ngờ tốc độ kết đan của Tùy Qua lại nhanh như vậy, thanh thế còn chưa tích súc tới kiếp vân ở Trà Kiếm Sơn lần trước, lại bắt đầu bị buộc giáng xuống thiên kiếp thần lôi. Kiếp vân đáng thương, “tiết tấu” phát động thiên kiếp thần lôi tựa hồ cũng bị Tùy Qua làm cho rối loạn. Nhưng không có cách nào, nếu Tùy Qua muốn kết đan, kiếp vân dĩ nhiên cũng phải làm việc, thiên kiếp thần lôi vẫn phải hạ xuống. Nếu không, thiên uy ở đâu?

Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!

Căn bản không mất bao nhiêu thời gian, thiên kiếp thần lôi trực tiếp đánh xuống, trong khoảnh khắc, bầu trời phía trên đạo quan trở thành một mảnh lôi đình.

Thấy trận thế như vậy, Nghê Thường Thất tiên tử cũng sợ ngây người.

Thiên kiếp thần lôi, lôi đình chi hải, thật là hung mãnh! Cảm giác không thể chống đỡ!

Vẻ mặt Trúc Vấn Quân cũng trở nên tái nhợt, mặc dù thiếu niên này không phải sư phụ chính thức của nàng, nhưng tình nghĩa thầy trò đã được tạo dựng lên, mặc dù Trúc Vấn Quân là đạo cô, nhưng không phải người vô tình, nếu không, sư phụ nàng qua đời nhiều năm, cũng sẽ không mãi nhớ nhung như thế. Cho nên, thấy Tùy Qua chịu đựng thiên kiếp lợi hại như vậy, Trúc Vấn Quân đương nhiên cũng rất lo lắng.

Nhưng, may mà Nghê Thường Thất tiên tử và Trúc Vấn Quân không nhìn thấy cảnh tượng lần đầu tiên Tùy Qua kết đan, đặc biệt là khi ngăn chặn thiên lôi lao tù giáng xuống, nếu nhìn thấy cảnh tượng đó, chỉ sợ các nàng đã trực tiếp bị hù dọa tê liệt rồi.

Đối với rất nhiều người tu hành mà nói, thiên kiếp thần lôi chính là phá hư, sợ hãi, tử vong…, nhưng đối với Tùy Qua, thiên kiếp thần lôi chỉ là con cọp giấy, góp một viên gạch vào kế hoạch “đại khai hoang” của hắn, bởi vì những thiên kiếp thần lôi này rất có tác dụng đối với đề cao phẩm chất của thổ nhưỡng linh điền.

- Hồng Mông tử khí! Thu toàn bộ!

Tùy Qua hét lớn một tiếng, mặc cho những thiên kiếp thần lôi từ trên đỉnh đầu đánh xuống, sau đó bị hút vào trong Hồng Mông thạch.

Cho nên, đám người Nghê Thường Thất tiên tử từ bên ngoài sơn cốc nhìn thấy, cảm giác tất cả phía trên đạo quan đều là lôi đình chi nộ, lôi đình chi hải, nhưng không biết vì sao, những thiên kiếp thần lôi này sau khi vỗ xuống, lại không sinh ra nửa phần lực phá hoại, tình hình thật sự vô cùng quỷ dị.

Chỉ chốc lát sau, toàn bộ lôi đình chi hải đều bị Tùy Qua thu nhập vào trong Hồng Mông thạch.

Lúc này, viên kim đan thứ hai trong ám huyệt rốt cục cũng thành hình.

Trên đỉnh đầu Tùy Qua, xuất hiện hai hư ảnh kim đan, trong kiếp vân, sáng tỏ như nhật nguyệt.

Ầm! Ầm! Ầm!

Trong kiếp vân, tiếng sấm đang gầm thét, tựa hồ không cam lòng để cho Tùy Qua dễ dàng kết đan thành công như vậy.

- Hừ! Thiên kiếp thì thế nào, ngươi lại muốn giáng xuống thiên lôi lao tù sao!

Tùy Qua chỉ vào kiếp vân trên đỉnh đầu quát lên.

Nếu kiếp vân kia thật sự muốn giáng xuống thiên lôi lao tù, Tùy Qua cũng không thèm để ý, thu vào Hồng Mông thạch.

Nhưng kiếp vân kia đến cuối cùng vẫn không giáng xuống thiên lôi lao tù.

- Kiếp vân, hồi lâu mà ngươi vẫn không nghẹn ra một cái rắm, tản ra cho ta! Thảo mộc biết uy!

Tùy Qua hét lớn một tiếng, đánh một quyền ra ngoài.

Chỉ là một quyền, nhưng trên nắm tay, trong cùng một lúc bộc phát ra hai hư ảnh giáp trụ Thanh Đế Mộc Hoàng!

Khí tức chính khí, to lớn. . . tràn ngập giữa thiên địa.

Viên kim đan thứ hai thành hình.

Kiếp vân tản đi.

Thiên kiếp biến mất, gió thổi mây bay.

Tất cả mọi thứ xung quanh đạo quan đều giống như không thay đổi, chỉ có phiến lá được gió mưa rửa sạch, lộ ra vẻ càng thêm xanh biếc, ướt át.

Kinh Nguyên Phượng, không nhân cơ hội chạy trốn.

Trên thực tế, khi lôi đình chi hải phủ xuống, nó tưởng mình đã chết chắc rồi. Cũng may nó không chạy trốn, nếu không, chỉ sợ cũng thật sự chết rồi, khi hắn quỳ sát xuống bên cạnh Tùy Qua, ngược lại lại tránh thoát một kiếp.

Vẻ mặt Kinh Nguyên Phượng đầy thành kính, quỳ lạy Tùy Qua giống như thần linh, thánh tổ của bọn hắn.

Lần này Kinh Nguyên Phượng cũng không phải giả bộ, mà hắn thật lòng xem Tùy Qua như thần linh. Cho dù là tâm ma, Kinh Nguyên Phượng cũng biết rất rõ sự lợi hại của thiên kiếp thần lôi, đối mặt với uy lực của lôi đình chi hải, Kinh Nguyên Phượng cảm thấy nó tựa như đang đứng bên bờ vực tử vong. Đồng thời, nó tận mắt nhìn thấy, thiên kiếp thần lôi vô cùng đáng sợ ở trước mặt Tùy Qua lại vô lực thế nào, bị Tùy Qua dễ dàng hóa giải còn chưa nói, còn bị Tùy Qua coi rẻ và khiêu khích.

Đây chính là thực lực!

Có thực lực thì có uy nghiêm, có thực lực chính là thần linh, có thực lực thậm chí có thể dẫm thiên địa ở dưới chân.

Tâm ma, mặc dù giảo hoạt, nhưng cũng tôn trọng pháp tắc lấy mạnh hiếp yếu.

Thấy Tùy Qua ở dưới thiên kiếp lại uy mãnh như vậy, Kinh Nguyên Phượng thật sự khiếp sợ, bội phục, sùng bái.

Lúc này Kinh Nguyên Phượng đã hoàn toàn khuất phục Tùy Qua, chỉ sợ cho dù Tùy Qua dùng chân đạp, nó cũng chưa hẳn nguyện ý rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.