Chương trước
Chương sau
Tùy Qua cự tuyệt đề nghị của Tây Môn Vân Hỏa. Nếu lúc này hắn lựa chọn đi tránh họa, chẳng phải nói hắn sợ Nam Cung Thái Nhất, cũng chứng minh sau lưng hắn không có chỗ dựa. Tới lúc đó chỉ sợ không chỉ Nam Cung thế gia, còn có những địch nhân khác xuất hiện. Nhưng nguyên nhân bên trong Tùy Qua đương nhiên sẽ không nói ra.

- Tây Môn Vân Hỏa, Tùy đạo hữu chính là luyện đan sư, sau lưng khẳng định có người ủng hộ.

Tô Ngưng Yên nói, nhìn qua Tùy Qua:

- Nhưng ta thật sự hi vọng có thể tiếp tục hợp tác với Tùy tiên sinh.

- Lần này hợp tác khoái trá, đương nhiên sẽ còn có lần sau.

Tùy Qua cười cười:

- Hai vị là người giảng tín nghĩa, sau này nếu cần luyện chế đan dược gì, chúng ta có thể tiếp tục hợp tác. Nhắc tới không biết Tô đạo hữu có nghe qua tin tức gì về Thiên Quỳ Mộc hay không?

Nghe Tùy Qua nói như vậy, Tây Môn Vân Hỏa cùng Tô Ngưng Yên tựa hồ thật cao hứng. Nhưng cả hai người không biết gì về tin tức Thiên Quỳ Mộc, xem ra Tần Khiêm nói đúng, có lẽ loại linh thảo kia đã hoàn toàn tuyệt tích, điều này làm Tùy Qua không khỏi thất vọng.

- Nếu là như vậy, ta tính toán tiếp tục làm một số giao dịch với Tùy đạo hữu.

Tô Ngưng Yên nói:

- Ta nghe nói trong tay Tùy đạo hữu muốn xuất thủ không ít Tinh Nguyên Đan, tất cả đều chất lượng tuyệt hảo, nếu như được không biết chúng ta có thể giao dịch hay không.

- Đích xác có việc này, nhưng vừa rồi ta đã giao dịch với người của Tần gia.

Tùy Qua nói.

Tô Ngưng Yên có chút thất vọng, lại nghe Tùy Qua nói:

- Lần tới đi, lần sau ta dự lưu cho Tô đạo hữu mấy trăm vạn viên.

Mấy trăm vạn viên?

Tô Ngưng Yên cùng Tây Môn Vân Hỏa phát ngây người.

Hai người đều không thể tin được Tùy Qua có được thủ bút lớn như thế.

Dù hắn là luyện đan sư, mấy trăm vạn viên Tinh Nguyên Đan cũng phải hao phí mấy chục năm thời gian mới có thể hoàn toàn luyện chế ra đi?

Nhưng nhớ tới Tạo Hóa Đan mới mua được, hai người lại cảm thấy Tùy Qua không khả năng khoác lác.

Nhưng đối với Tùy Qua mà nói, mấy trăm vạn Tinh Nguyên Đan chỉ là thả con tép bắt con tôm mà thôi. Tây Môn Vân Hỏa là nhân vật trọng yếu của Tây Môn gia tộc, Tô Ngưng Yên lại là nhân vật lợi hại của ẩn thế tông môn Thiên Lam kiếm tông, thân phận hai người đều không đơn giản, hiện tại Tùy Qua có không ít địch nhân, tự nhiên phải nuôi cấy chút bằng hữu. Cả hai chính là người mà Tùy Qua lựa chọn làm bằng hữu.

- Số lượng nhỏ mà thôi, làm cho hai vị chê cười.

Tùy Qua thản nhiên uống hớp trà, sau đó đứng dậy nói:

- Giao dịch đã xong, chúng ta từ biệt ở đây. Đúng rồi, hai vị phải trân trọng, hiện tại tu hành giới thật sự không yên ổn.

- Tùy đại ca không cần lo lắng, ai dám chọc tới Tây Môn gia tộc, còn có Tô tỷ tỷ?

Tây Môn Vân Hỏa tựa hồ không chút lo lắng.

Tùy Qua cũng biết chiêu bài Thiên Lam kiếm tông vẫn rất lực uy hiếp mạnh mẽ, không lo lắng an toàn cho hai người. Ngược lại tình cảnh bản thân hắn có chút không tốt lắm.

Tùy Qua có nghe Tần Khiêm nói qua, bị Nam Cung Thái Nhất can thiệp, cha con Ngu Kế Đô đều tạm thời nghe theo hiệu lệnh của hắn. Vô luận tình huống chân thật như thế nào, hai phe phái kia đều đã xem Tùy Qua là kẻ thù một mất một còn, nhất là người của Nam Cung thế gia, thề muốn giết chết Tùy Qua, bởi vì hắn đã giết Nam Cung Minh Hầu còn lấy đi bảo vật trấn sơn Xích Hà Toa.

Dưới tình huống như thế, người của Nam Cung thế gia chắc chắn sẽ không để Tùy Qua sống yên, đây là chuyện không cần nghi ngờ.

Tùy Qua vốn tính toán quay về Đông Giang một chuyến, lúc này nghĩ nghĩ nói không chừng người của Nam Cung gia đã đến đó chờ hắn, không khỏi sẽ liên lụy tới những người khác, vì vậy hắn đành bỏ qua quyết định này.

Về phần Thông Bảo Nhai cũng không phải nơi ở lâu, hiện tại tuy Tùy Qua kết thành kim đan thứ ba, nhưng muốn đối phó Nam Cung Thái Nhất còn kém khoảng cách thật lớn, vì thế nên cẩn thận giữ mình tốt hơn.

- Ai, chẳng lẽ phải liên tục trốn chạy khắp nơi sao?

Tùy Qua thở dài một tiếng.

Tạm thời không thể quay về Đông Giang, nhiều địa phương trong tu hành giới cũng không thể ở lại, tình cảnh Tùy Qua đồng học tựa hồ không tốt lắm.

Nhưng khi Tùy Qua vừa rời đi Thông Bảo Nhai chuẩn bị lưu lạc một thời gian, lại nhận được điện thoại của Đường Vũ Khê. Nàng nói với hắn tối nay nhất định phải về ăn bữa cơm, bởi vì hôm nay là sinh nhật của Hứa Hành Sơn, đến lúc đó mẹ của nàng là Hứa Nhan Hâm cũng sẽ tới Đông Giang chúc mừng cho Hứa Hành Sinh, dù sao Tùy Qua cũng là bạn trai của nàng, còn là bạn vong niên với ông ngoại nàng, nếu không trở về thật không tốt lắm.

Tùy Qua ngẫm nghĩ, đành quyết định quay về Đông Giang một chuyến nói sau.

Vào ban đêm, Hứa Nhan Hâm cùng Đường Vũ Khê tự mình xuống bếp làm thức ăn, sau đó Đường Vũ Khê lấy ra bánh sinh nhật do chính tay nàng làm, gắn ngọn nến lên bánh.

Lúc này Hứa Nhan Hâm có chút không vui thấp giọng hỏi nàng:

- Tiểu Tùy xảy ra chuyện gì, sao bây giờ còn chưa tới đây?

Đường Vũ Khê đang cảm thấy xấu hổ, lúc này chuông cửa vang lên, nàng vội vàng đi ra mở cửa nhưng nhìn thấy là người gởi hàng vận chuyển nhanh, điều này làm cho nàng không khỏi phi thường thất vọng.

Nhưng đúng lúc này thanh niên kia chợt nhìn Đường Vũ Khê trợn hai mắt, sau đó dần dần khôi phục lại khuôn mặt của Tùy Qua.

- Tùy huynh đệ, hết thảy bình thường! Không có gì đáng hoài nghi!

Trong di động vang lên thanh âm, lúc này Tùy Qua cúp điện thoại ôm lấy Đường Vũ Khê.

- Sao lại thế này?

Đường Vũ Khê nhận thấy được Tùy Qua khác thường.

- Sau này sẽ nói với em.

Tùy Qua nói:

- Anh không thể lưu lại quá lâu, xong bữa cơm anh phải rời đi, em cần phối hợp anh.

Đường Vũ Khê nhìn thấy ngữ khí của Tùy Qua ngưng trọng, gật gật đầu.

Tùy Qua vỗ nhẹ lên vai nàng, hai người đi vào phòng khách.

- Hứa lão, dì, thật sự ngại quá, vừa rồi có chút chuyện gấp phải xử lý nên tới trễ.

Tùy Qua tỏ vẻ xin lỗi.

- Không sao, tiểu Tùy tới đúng lúc.

Hứa Hành Sơn cũng không ngại, nhưng hắn không biết vì sao Tùy Qua phải mặc bộ quần áo của nhân viên vận chuyển nhanh, cười hỏi:

- Tiểu Tùy, khi nào cậu lại kiêm chức làm nhân viên vận chuyển nhanh đây, cậu hẳn không cần làm việc ngoài giờ đi?

Tùy Qua cười nói:

- Cháu chỉ là đặc biệt tới tặng quà cho Hứa lão.

Nói xong Tùy Qua đem hộp quà trong tay cho Hứa Hành Sơn:

- Chúc Hứa lão khỏe mạnh trường thọ.

- Tiểu Tùy, cậu quá khách khí!

Hứa Hành Sơn cười a a tiếp lấy quà tặng của hắn.

- Ông ngoại, ông mở ra nhìn xem đi.

Đường Vũ Khê tò mò nói:

- Cháu muốn nhìn xem anh ấy tặng cho ông vật gì vậy.

- Sao vậy, ngay cả cháu mà cậu ấy cũng giữ bí mật hay sao?

Hứa Hành Sơn thoáng kinh ngạc.

- Lễ vật nha, đương nhiên phải có chút cảm giác mới lạ thôi.

Tùy Qua cười ha ha.

Đường Vũ Khê cũng không để ý tới lời của hắn, mở ra hộp quà, vừa xem là một pho tượng bạch ngọc quan âm, trong suốt dịu dàng, vô cùng sống động, vừa nhìn liền biết không phải vật phàm, hơn nữa tuyệt đối là cấp bậc rất tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.