Chương trước
Chương sau
Trúc Vấn Quân đáp:

- Tuy trận pháp bị hủy, nhưng trận pháp che giấu không gian vẫn hoàn hảo. Nếu không mà nói người thường đã có thể nhìn thấy mà tiến vào bên trong. Nhưng lối vào vẫn là nơi trận pháp lực yếu nhất, cho nên chỉ cần dùng lực lượng rất ít là có thể mở ra tiến vào.

Nói xong Trúc Vấn Quân lấy ra mấy viên linh thạch, bố trí một ngũ hành trận pháp thật nhỏ, nhẹ nhàng mở ra lối vào, Tùy Qua cùng Trúc Vấn Quân vội vàng đi vào bên trong, theo sau linh khí trong linh thạch hao hết sạch sẽ, biến thành hòn đá bình thường, lối vào lại đóng cửa lần nữa.

- Sư phụ, nơi này không hề sinh cơ ah?

Trúc Vấn Quân hỏi.

Tùy Qua ra dấu cho nàng đừng lên tiếng, thần niệm cường đại quét ngang bốn phía, dùng thần niệm dò xét đối phương. Với tu vi của Đào La Thiên, hẳn có thể cảm giác được, nhưng hiện tại Tùy Qua đã kết thành kim đan thứ ba, mà Đào La Thiên chỉ có tu vi kết đan hậu kỳ, dù bị cảm giác Tùy Qua vẫn tin tưởng có thể giải quyết đối phương.

Nhưng sau khi Tùy Qua dùng thần niệm đảo qua bốn phía, lại không phát hiện tung tích Đào La Thiên.

Tùy Qua nhíu mày, lại dùng thần niệm tra xét thêm một lần, kết quả vẫn như thế.

Xem ra Đào La Thiên đã đào thoát.

- Xem ra người của Thục Sơn kiếm tông quả nhiên có chút cách thức.

Tùy Qua tự nhủ một câu.

- Thục Sơn kiếm tông?

Trúc Vấn Quân kinh ngạc nói:

- Ẩn thế tông môn Thục Sơn kiếm tông?

- Phải.

Tùy Qua gật đầu:

- Đã giết qua hai đệ tử Thục Sơn kiếm tông…

Tùy Qua đem sự tình kết thù cùng Thục Sơn nói lại một lần.

Trúc Vấn Quân nghe xong, trong lòng đầy căm phẫn, hừ lạnh một tiếng:

- Đám người ngang ngược càn rỡ kia, thật sự chết chưa hết tội! Nhưng cường giả của Thục Sơn kiếm tông dung túng đệ tử ngang ngược như vậy, cũng thật quá đáng.

- A…

Tùy Qua nhàn nhạt cười, hắn đã sớm quen với chuyện này:

- Vấn Quân, ngươi nên đi lại trong tu hành giới một chút, chẳng qua tu hành giới bây giờ đã sớm không còn phân biệt thiện ác, hết thảy chỉ xây dựng trên cơ sở thực lực, rất nhanh ngươi có thể cảm nhận được.

Trúc Vấn Quân gật gật đầu, sau đó lại hỏi:

- Sư phụ, nếu Đào La Thiên đã rời khỏi, ngươi có dự tính rời đi nơi này không?

Tùy Qua lắc đầu cười:

- Nơi này tuy hoang vu, nhưng đối với ta là nơi tu hành tuyệt hảo.

Hiện tại Tùy Qua cần một chỗ như vậy, có thể giúp cho hắn yên tĩnh thúc giục Phù Mộc Quả phát triển linh tính.

Tùy Qua cùng Trúc Vấn Quân đi vào Xà Ưng cốc.

Mặt trăng lên cao.

Tuy rằng lần trước cuộc chiến giữa Tùy Qua cùng hai yêu quái suýt nữa hủy diệt Xà Ưng cốc, nhưng giáp trụ của hắn không chỉ mang theo lực lượng hủy diệt, tuy rằng thời gian Mộc Hoàng cương khí bùng nổ thật cương mãnh, nhưng cũng mang theo sinh cơ cường đại, cương khí bùng nổ đi qua cả sơn cốc mưa thuận gió hòa, làm dịu vạn vật.

Thời gian mới trôi qua chưa bao lâu, nhưng trong Xà Ưng cốc đã sinh cơ dạt dào.

Tùy Qua ngồi trên một khối đá lớn trong sơn cốc, đem đại bộ phận tinh thần lực đặt trong Hồng Mông Thạch, một bộ phận tinh thần lực còn lại liên hệ cùng từng phiến cây ngọn cỏ trong sơn cốc, kể từ đó động tĩnh trong sơn cốc hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay của hắn, căn bản không cần lo lắng có người đi vào đánh lén.

Lúc này Tùy Qua đang gieo trồng Thái Không Quỳ Hoa trong linh điền.

- Sư phụ, Thái Không Quỳ Hoa này thật sự được đào tạo từ trong tinh không ra hay sao?

Trúc Vấn Quân tò mò hỏi.

- Đương nhiên.

- Ta từng nghe nói trên chín tầng trời cuồng phong phi thường lợi hại, dù là đạo sĩ kết đan kỳ đi lên cũng không thể ở lại quá lâu, người thường làm sao có thể đi tới chỗ kia đây?

Trúc Vấn Quân nghi hoặc hỏi.

Tùy Qua ha ha cười nói:

- Thân thể người thường tuy kém xa người tu hành, nhưng họ có thể dựa vào công cụ mà họ phát minh di chuyển, có thể đi tới địa phương mà ngay cả người tu hành cũng khó thể đi tới, tỷ như nơi đó…

Tùy Qua chỉ lên vầng trăng sáng trên bầu trời:

- Đã có người đi qua nơi đó.

- Người thường lại có thể đi lên cung trăng?

Trúc Vấn Quân tựa hồ không thể tin được:

- Nghe nói Nguyệt Cung chính là tiên cảnh, người thường làm sao có thể đi đây?

- Người thường, bọn họ tạo phi thuyền…Ân, là con thuyền có thể bay, đã đi lên mặt trăng. Nhưng họ cũng không nhìn thấy Nguyệt Cung gì đó. Không chỉ là như thế, Nguyệt Cung vẫn là một địa phương tĩnh mịch, thậm chí còn hoang vu hơn so với nơi này.

- Không thể nào đâu?

Vẻ mặt Trúc Vấn Quân nghi hoặc:

- Chẳng lẽ truyền thuyết là giả?

- Có lẽ là thật sự, có lẽ là giả.

Tùy Qua cười cười:

- Người thường cùng người tu hành chứng kiến thường không giống nhau. Cũng như địa phương hiện tại chúng ta đang ở lại, người thường rất khó đi vào bên trong, thậm chí họ còn không biết trên địa cầu còn có địa phương như thế tồn tại. Cho nên trên mặt trăng có lẽ có tiên cung tồn tại, chỉ là người thường không thể nhìn thấy mà thôi.

- Hoặc là bởi vì trên mặt trăng từng có tiên cung, nhưng quá xa xưa, đã xảy ra biến cố, hết thảy đều thay đổi. Cũng như mặt đất hiện tại, khác hẳn với truyền thuyết trước kia.

Trúc Vấn Quân phỏng đoán.

- Phải, đừng nói là Nguyệt Cung xa xôi, chỉ là mặt đất vô cùng quen thuộc này từng phát sinh qua biến cố như thế nào, chúng ta đã không thể khảo chứng. Có lẽ những lão quái vật lâu năm sẽ biết chút gì đó đi.

Tùy Qua than thở một tiếng, tiếp xúc càng nhiều với người trong tu hành giới, Tùy Qua càng cảm giác được cả đại địa này từng phát sinh qua biến cố trọng đại.

Cốc Ngạn Tuyết có lẽ là một chứng minh như thế.

- Sư phụ, Thái Không Quỳ Hoa vì sao lại là linh thảo đây?

Trúc Vấn Quân hỏi.

- Vấn đề này ta cũng không rõ ràng lắm.

Tùy Qua suy tư chốc lát mới nói:

- Vốn loại Quỳ hoa này chỉ là loài hoa bình thường mà thôi, không thể đánh đồng được với Thiên Quỳ Mộc. Nhưng không biết vì sao Quỳ hoa đi theo “Thần Cửu” dạo một vòng trên tinh không, tiếp nhận tia vũ trụ chiếu xạ, mầm móng bắt đầu biến dị, lại sản sinh ra một ít linh tính.

- Tia vũ trụ?

Trúc Vấn Quân vô cùng xa lạ với từ ngữ này.

- Ân, là một loại lực lượng vũ trụ không thể nhìn thấy.

Tùy Qua chỉ có thể giải thích như thế.

- Có lẽ, xem như là một dạng nguyên khí khác đi? Giống như là linh khí?

Trúc Vấn Quân thật nghiêm túc hỏi.

Tùy Qua không khỏi sửng sốt, bởi vì câu hỏi của Trúc Vấn Quân làm cho hắn tựa hồ nắm bắt được điều gì đó.

Trúc Vấn Quân lại xem tia vũ trụ như là một loại thiên địa linh khí, điều này làm Tùy Qua cảm thấy thật mới lạ. Vốn từ ngữ tia vũ trụ đối với Tùy Qua mà nói chỉ là danh từ trong sách giáo khoa, bởi vì nguyên nhân quán tính tư duy, hắn không nghĩ qua bản chất của tia vũ trụ là gì. Khi Trúc Vấn Quân lại đem nó xem là một loại “nguyên khí”, hắn lại cảm thấy có chút đạo lý.

Bởi vì Tùy Qua biết không chỉ là thực vật nhận lấy tia vũ trụ chiếu xạ sẽ xuất hiện biến dị, mà ngay cả nhân loại cùng động vật bị tia vũ trụ chiếu trúng cũng sẽ biến dị, điều này nói rõ loại tia không thể nhìn thấy kia cũng là một loại lực lượng cổ quái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.