Chương trước
Chương sau
- Không có khả năng! Ở địa phương trung tâm trận pháp cấm chế rất nhiều, Nam Cung Thái Nhất cũng đừng hòng đi vào!

Xuân Thân Mạnh phản bác.

- Trước kia thì không thể nào, hiện tại thì chưa chắc.

Tây Môn Huyền Tỗn nói:

- Trước kia hắn còn có điều băn khoăn, lo lắng mình bại lộ sẽ làm Nam Cung thế gia bị ảnh hưởng, nhưng hiện tại thì khác, hắn đã không còn gánh nặng, lá gan dĩ nhiên lớn hơn người khác. Huống hồ bản đồ vị trí trung ương nằm trong tay bọn họ, ngươi còn dám lạc quan như thế.

- Ngươi…

Xuân Thân Mạnh tựa hồ còn định phản bác, lại nghe ni cô lên tiếng:

- Xuân Thân Mạnh! Không cần tranh luận vô nghĩa, Tây Môn Huyền Tỗn nói đúng, đêm dài lắm mộng, sớm tiến vào cốc thì càng an tâm hơn. Hiện giờ thứ tốt trong cốc ngày càng ít, nhưng sau khi xử lý hai người kia, bốn nhà chúng ta chiếm ưu đãi còn có thể miễn cưỡng chống đỡ một thời gian, cam đoan gia tộc có thể kéo dài đi xuống.

- Vẫn là Lạc đạo hữu nhìn xa trông rộng.

Tây Môn Huyền Tỗn nói:

- Trước đó ta nói qua, chúng ta không có chìa khóa, muốn mở ra Như Mộng Thủy Cốc biện pháp duy nhất là hợp tác với Tùy Qua. Hơn nữa yêu cầu của hắn rất đơn giản, cũng nhất trí với chúng ta, hắn chỉ là cần mạng hai người kia mà thôi, nếu chúng ta liên thủ thủ tiêu hai người nọ, không phải đều là có lợi cho mọi người sao.

- Hai người kia đương nhiên phải chết, nhưng mà…

Có người nói tiếp:

- Rốt cục là ai có thể liều mạng bám trụ bọn hắn? Vạn nhất bọn hắn lại tự bạo linh khí thêm lần nữa thì sao?

Đây là mấu chốt của vấn đề.

Lão quái vật nguyên anh kỳ thật khó diệt sát, nhất là lúc trước Nam Cung Thái Nhất cùng Nam Cung Hoàng tự bạo linh khí phá vây vẫn còn làm mọi người sợ hãi, nếu muốn giết chết hai người nhất định phải có người liều mạng bám trụ bọn hắn. Nhất là Nam Cung Thái Nhất, hắn là đạo sĩ nguyên anh trung kỳ, đánh bại hắn không khó, nhưng muốn giết chết hắn thật muôn ngàn khó khăn!

- Cho nên chúng ta không thể cùng hắn bàn điều kiện, ý của ngươi là thế này sao?

Ni cô lại hỏi.

- Trước mắt xem ra chúng ta hình như không tư cách bàn điều kiện.

Tây Môn Huyền Tỗn lộ ra một mặt thông minh lanh lợi:

- Nếu không tư cách bàn điều kiện với hắn, chúng ta nên nghe một chút điều kiện của hắn. Nếu hắn nhất định muốn lấy tính mạng hai người kia, nói vậy hắn hẳn có biện pháp xử lý bọn họ, nhưng hắn chắc chắn cần chúng ta hiệp trợ, hơn nữa hắn cũng không biết vị trí của Như Mộng Thủy Cốc, chúng ta có ưu thế - nghiệp chướng!

Đúng lúc này sắc mặt Tây Môn Huyền Tỗn đại biến!

Bởi vì hắn cảm giác được con của mình đã rời khỏi Tây Tượng sơn, hơn nữa còn là đuổi theo Tùy Qua.

Biết được Tây Môn Vân Hỏa lại muốn dẫn đường đưa Tùy Qua đến Như Mộng Thủy Cốc, những người còn lại không khỏi giận dữ, nhất là Xuân Thân Mạnh nổi trận lôi đình:

- Được! Tây Môn Huyền Tỗn, con của ngươi ăn cây táo rào cây sung, ta xem ngươi mới là kẻ chỉ dẫn!

- Tranh cái gì! Bây giờ không phải thời gian tranh cãi!

Ni cô hừ lạnh một tiếng:

- Xuân Thân Mạnh, ngươi bình tĩnh một chút! Cho dù Tùy Qua đi Như Mộng Thủy Cốc, hắn biết làm sao mở ra trận pháp, hắn lại dám một mình đi vào sao? Cho dù có thêm Tây Môn Vân Hỏa, lại có trợ giúp gì?

Lời này của ni cô nói trúng trọng yếu, không ai tin tưởng Tùy Qua có thể dễ dàng đi vào Như Mộng Thủy Cốc, càng không tin chỉ một mình hắn có thể chống lại một kích liên thủ của Nam Cung Thái Nhất cùng Nam Cung Hoàng.

Một khi đã như vậy cũng không cần quá mức lo lắng.

Nhưng sự tình đã biến thành như thế, những lão quái vật kia cũng không khả năng ngồi chờ, vội vàng đuổi theo.

Nhưng chờ khi họ đuổi ra, Tây Môn Vân Hỏa cùng Tùy Qua đã biến mất, thậm chí còn không cảm giác được chân khí.

- Nghiệp chướng!

Tây Môn Huyền Tỗn mắng một tiếng, nhìn ni cô nói:

- Lạc đạo hữu, tốc độ thân pháp của Tùy Qua thật nhanh, xem ra đã đi Như Mộng Thủy Cốc, chúng ta phải nhanh chóng đi qua mới được.

- Cũng đành như thế.

Ni cô đáp lời, thân pháp chợt nhanh hơn, như một đạo quang mang cắt qua chân trời biến mất ở phương xa.

Nhưng ngay khi nhóm người Tây Môn Huyền Tẫn rời khỏi không lâu, Tùy Qua cùng Tây Môn Vân Hỏa đột nhiên hiện thân.

- Tùy đại ca, vì sao ngươi không để cho ta dẫn ngươi đi Như Mộng Thủy Cốc?

Tây Môn Vân Hỏa nói:

- Ta biết chỗ đó, ta đưa ngươi đi là được, cần gì cùng đám người kia chít chít méo mó, thật sự là lãng phí thời gian.

- Nếu ngươi dẫn ta đi, đến lúc đó phụ thân ngươi phải gánh tội cho ngươi.

Tùy Qua cười ha ha:

- Ngươi không nghe cha ngươi mắng ngươi là nghiệp chướng sao. Nếu ngươi dẫn ta đi, đến lúc đó trong cốc có vật gì tốt cần phân phối, Tây Môn gia tộc sẽ bị thiệt thòi. Nếu không sẽ không thể bình ổn lòng phẫn nộ của ba nhà kia. Nhưng nếu ngươi không mang ta đi, mà do bọn hắn đưa ta đi, khoản nợ này không tính lên đầu của ngươi, hiểu được chưa?

- Tùy đại ca, cũng là ngươi hiểu chu đáo!

Tây Môn Vân Hỏa nói:

- Vậy bây giờ chúng ta đi…?

- Nếu ngươi đi sẽ không thoát khỏi liên quan.

Tùy Qua nói:

- Huống hồ nếu cha ngươi đã không cho ngươi đến đó, nhất định có hung hiểm, ngươi nên ở lại đây đi. Chẳng qua sau khi trở về, ta cho ngươi thêm vài viên đan dược có thể biến thân yêu ma thế nào?

- Được!

Quả nhiên tính tình của Tây Môn Vân Hỏa thật trẻ con, lập tức đáp ứng yêu cầu của Tùy Qua.

Sau đó Tùy Qua triển khai thân pháp đuổi theo nhóm người Tây Môn Huyền Tỗn.

Muốn theo dõi lão quái vật nguyên anh kỳ hiển nhiên không phải chuyện dễ dàng, hơn nữa nếu muốn không bị phát giác sẽ càng thêm khó khăn. Nhưng thủ đoạn của Tùy Qua thật nhiều, vẫn còn có chút biện pháp, Tùy Qua dùng ý niệm dung nhập vào trong cỏ cây khắp dãy núi liền có thể cảm giác được chân khí thần niệm của nhóm người kia lưu lại.

Huống chi Tây Môn Vân Hỏa đã chỉ dẫn đại khái phương hướng của Như Mộng Thủy Cốc cho Tùy Qua.

Nhóm người Tây Môn Huyền Tỗn phi hành cực nhanh, mà Tùy Qua lại thong thả đi theo, qua một giờ sau Tùy Qua xem chừng hẳn đã sắp đến.

Lúc này dưới chân hắn là một mảnh đầm lầy bát ngát, ao hồ lớn nhỏ chi chít khắp nơi, mùi hôi tản mát đi ra, cả khu vực bị sương mù mênh mông bao phủ, nếu là người thường căn bản nhìn không thấy xung quanh.

Khu vực này rộng hơn mấy trăm vạn mẫu, mặc dù dùng thị lực của Tùy Qua cũng không thể nhìn thấy điểm cuối. Nơi này nằm vùng bắc bộ Hoa Hạ, bởi vì ít người lui tới cho nên được gọi là Tử Vong đầm lầy. Nhưng gọi là tử vong chỉ là nhằm vào nhân loại, Tùy Qua nhìn thấy nhiều chủng loại chim chóc bay ra từ bên trong, ngược lại biến thành thiên đường sinh sản cho loài chim.

Tùy Qua truy tung theo nhóm người Tây Môn Huyền Tỗn, bất tri bất giác đã đi tới khu vực trung ương đầm lầy. Khu vực này mới là mảnh đất tử vong chân chính, khoảng cách chừng ngàn mẫu, đầm lầy tanh tưởi tận trời, ngay cả chim chóc cũng phải bay vọt trên trời cao không dám đi xuống. Trong ao đầm không một ngọn cỏ, từ xa nhìn xuống như miệng ma quỷ khổng lồ, luôn lòng tham không đáy cắn nuốt vật chất tiến vào bên trong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.