Chương trước
Chương sau
- Nói cũng phải.

Tang Thiên nói:

- Những tông môn viễn cổ tạm thời không quan tâm tới, lập tức trọng yếu nhất chính là thực lực của chúng ta. Mảnh vỡ pháp tắc của anh lúc nào cung cấp nhiều cho tôi?

- Hiện tại đã có thể, nhưng mà mảnh vỡ pháp tắc cần tôi tự mình ‘ truyền công ’, nhưng có chút không quá thuận tiện. Cho nên tôi đã nghĩ ra biện pháp, mang mảnh vỡ pháp tắc dung nhập vào đan dược, tin tưởng rất nhanh sẽ thành công. Khi đó chỉ cần phục dụng đan dược thì có thể vững vàng đột phá Tiên Thiên kỳ, càng thuận tiện, cũng có thể che dấu tai mắt người khác.

Tùy Qua đã tính trước.

Mảnh vỡ pháp tắc thứ này chính là Tùy Qua "Giả mạo" phục chế của tâm ma thánh tổ, tuy người biết rất ít, nhưng mà cũng không phải là hoàn toàn không có người biết. Hơn nữa dùng mảnh vỡ pháp tắc tăng lên cảnh giới lên cần Tùy Qua tự mình truyền lực, đúng là không thuận tiện. Bởi vậy hai ngày qua Tùy Qua nghĩ biện pháp dung nhập mảnh vỡ pháp tắc vào trong đan dược, luyện chế ra đan dược mới.

- Tốt, đã như vầy, tôi chờ tin lành của anh.

Tang Thiên nói như thế, cầm rượu trong tay lên uống cạn, nói:

- Tôi hiện tại muốn quay về, hiện tại là thời điểm rối loạn, quần ma loạn vũ a.

- Quần ma loạn vũ, vậy cầu chúc Tang lão đại anh đêm nay trừ được nhiều yêu ma.

Tùy Qua đứng dậy đưa tiễn.

Tang Thiên vừa chắp tay, bay lên trời và biến mất trong bóng tối.

Tùy Qua đang muốn bay lên không rời đi, đột nhiên cảm giác được một đạo thần niệm cường hoành quét qua, Tùy Qua đang muốn truy tung đạo thần niệm này, nhưng mà cái thần niệm này đột nhiên biến mất.

- Trong kinh thành còn có người mạnh hơn Tang Thiên sao?

Tùy Qua nói thầm một câu, lúc đạo thần niệm kia quét qua, tuy Tùy Qua không biết thân phận đối phương, nhưng mà cảm thấy tu vị đối phương trên Nguyên Anh sơ kỳ, cũng không biết đối phương là thần thánh phương nào, rõ ràng vẫn âm thầm ẩn nấp trong kinh thành.

Nhưng mà Tùy Qua chờ đợi một lát, lại không cảm thấy người nọ, dường như người nọ cũng không muốn gặp mặt Tùy Qua.

Rơi vào đường cùng, Tùy Qua đành xuất động Phong Lôi Sí, phi tốc phản hồi thành phố Đông Giang.

Sáng sớm hôm sau, Tùy Qua trở lại phòng của hắn và Đường Vũ Khê.

Đường Vũ Khê vẫn chưa ngủ, nhìn thấy Tùy Qua trở về, đứng dậy chân trần đi về phía cửa sổ, nhìn Tùy Qua hỏi:

- Tang Thiên nói như thế nào?

- Anh ta nói rằng đám gia hỏa Dương Sâm kia đã không phải là người, bảo anh đừng xem bọn chúng là người.

Tùy Qua khẽ mỉm cười nói.

- Có ý gì?

Đường Vũ Khê không hiểu ra sao, nói:

- Nói gì vậy, thiệt thòi em còn lo lắng cả đêm đấy.

- Lo lắng cả đêm?

Tùy Qua hơi kinh ngạc, nói:

- Có cái gì đáng cho em lo lắng như vậy?

- Sao em không lo lắng chứ. Dương Sâm là người nào, chẳng lẽ anh không rõ?

Thần sắc Đường Vũ Khê ngưng trọng nói:

- Huống chi còn không chỉ một người Dương Sâm, những người này liên hợp lại có thể điều động vô số ngành liên quan của Hoa Hạ, năng lực của bọn họ rất mạnh.

Tùy Qua cười nhạt một tiếng:

- Em quen tư duy của bọn họ. Nhưng em đã không nghĩ tới em đã không còn là Đường Vũ Khê trước kia, em là người tu hành, rất nhanh đã có thể ngự kiếm phi hành, tung hoành thiên địa, chẳng lẽ em còn kiêng kỵ những người kia?

Lúc này Tùy Qua kéo tay Đường Vũ Khê, nói:

- Cũng phải, tu vị tinh thần lực của em đạt tới cảnh giới nhất định, là thời điểm Trúc Cơ. Hiện tại, anh dẫn em đi tới nơi Trúc Cơ.

Tùy Qua triển khai thân pháp, trong khoảnh khắc đã ra tới Mính Kiếm Sơn sơn mạch, sau đó mang theo Đường Vũ Khê tới đỉnh núi không người.

Sau đó Tùy Qua lấy dây lưng lụa màu xanh trong Hồng Mông thạch ra đưa cho Đường Vũ Khê.

- Anh cho em thứ này Trúc Cơ sao?

Đường Vũ Khê hơi kinh ngạc, nói:

- Em còn ưa thích phi kiếm đấy.

- Đây chính là tuyệt phẩm bảo khí ah!

Tùy Qua cảm khái một tiếng, nói:

- Nhưng mà anh rất ngạc nhiên, vì sao em ưa thích bảo kiếm?

- Bởi vì em cảm thấy phi kiếm uy lực cường đại, về sau sẽ có thể giúp anh.

Đường Vũ Khê trịnh trọng nói:

- Mỗi lần anh đi tới giới tu hành, em thật sự lo lắng, nhưng mà em biết rõ lực lượng của mình quá nhỏ, không thể giúp anh cái gì, chỉ làm liên lụy anh. Cho nên em không muốn pháp bảo đẹp mắt gì, em chỉ muốn uy lực lớn là được, như vậy về sau em có thể làm tuyệt thế kiếm tiên.

Tùy Qua cảm động khó có thể hình dung, nhẹ nhàng nắm tay Đường Vũ Khê nói ra:

- Tâm tư của em anh hiểu, cám ơn em. Nhưng mà uy lực pháp kỳ thật không nằm ở hình thái, mà nằm ở phẩm cấp và tu vị của người tu hành. Bởi vậy tin tưởng anh đi, uy lực Thanh Thiên Lăng này mạnh hơn phi kiếm nhiều. Dùng nó Trúc Cơ, tuyệt đối sẽ không sai.

- Thực? Anh không gạt em chứ?

- Đương nhiên sẽ không, em cho rằng anh sẽ cầm pháp bảo rác rưởi lừa gạt nữ nhân của mình sao.

Tùy Qua cười ha ha, mang Thanh Thiên Lăng giao cho Đường Vũ Khê, nói:

- Hảo hảo dùng tinh thần lực đi cảm thụ đi, về sau nó sẽ là đồng bọn của em. Rất nhanh em sẽ phát hiện, thời điểm nó mềm mại cũng cứng cỏi hơn Thiên Tàm Ti nhiều; sau khi rót cương khí vào, nó còn sắc bén hơn phi kiếm đấy.

- Thực sự lợi hại như vậy?

Đường Vũ Khê nhìn pháp bảo này, cẩn thận dùng tinh thần lực đi cảm ứng.

Qua một giờ sau, trên ngọn núi chính có linh khí chấn động.

Dưới sự giúp đỡ của Tùy Qua, Đường Vũ Khê vô kinh vô hiểm Trúc Cơ thành công.

Về sau Đường Vũ Khê đạp lên ánh sáng xanh bay lên trời, lần đầu tiên ngự "Kiếm ’ phi hành, mà Tùy Qua cũng ở một bên.

Qua một lúc sau, Đường Vũ Khê cùng Tùy Qua quay về nơi ở.

Thời điểm này Tùy Qua dùng ngón tay vuốt tóc loạn bị gió thổi tung của Đường Vũ Khê, bình tĩnh hỏi:

- Hiện tại đối với đám người Dương Sâm kia, em còn kiêng kỵ như vậy không?

Đường Vũ Khê lắc đầu, cười rộ lên:

- Hình như đột nhiên nhìn thấy bọn họ nhỏ bé đi nhiều.

- Đó là đương nhiên.

Tùy Qua cười nói:

- Bởi vì em hiện tại đã bước vào cánh cửa tu hành. Hôm nay em giống như hùng ưng bay cao, quyền quý trên mặt đất địa vị cao cũng là gì với em chứ?

- Em không muốn nghĩ nhiều như thế, chỉ cảm thấy ngự kiếm phi hành đúng là chuyện vui vẻ thoải mái.

Đường Vũ Khê vẻ mặt vui mừng, lần đầu tiên nàng cảm nhận được tự mình ngự kiếm phi hành, ngược lại hưng phấn giống trẻ con.

- Tốt, mang theo vui vẻ này đi làm việc đi.

Tùy Qua nói:

- Về phần đám người Dương Sâm tạm thời không cần lo lắng, chúng ta dựa theo kế hoạch của mình làm việc, nếu như bọn chúng làm việc theo bản phận thì thôi, nếu không phải bản phận thì đừng khách khí.

- Đã biết rõ anh mới là lợi hại nhất mà!

Đường Vũ Khê nói:

- Nhưng mà, hôm nay tiểu Hoa cùng gia gia của anh quay về thành phố Đông Giang, tầm mười giờ sẽ tới ga, anh đừng quên đi đón đấy.

- Sao hôm nay bọn họ tới đây? Sao anh không biết?

Tùy Qua không hiểu ra sao.

- Bởi vì anh bây giờ là người bận rộn! Loay hoay quên cả thời gian!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.