- Chỉ bảo thạch cũng có giá trị hơn trăm vạn.
Tùy Qua cảm thán nói:
- Cổ huynh đệ là người trọng tình. Tô tiểu thư, cô nhanh đáp ứng đi, tấm chân tình của Cổ huynh đệ, thật sự là nhật nguyệt chứng giám.
Lời này vừa ra khỏi miệng, Lưu Tư Na đã cầm nhẫn trong tay Đặng Hạc lên nhìn kỹ, nữ nhân này rất am hiểu về xa xỉ phẩm, châu báu các loại, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nói:
- Đây là cực phẩm Hồng Bảo Thạch chân chính! Một trăm vạn, khẳng định là đánh giá thấp. Hải Yến, khó được hữu tình lang, khó được kim quy tế ah, cô nên nhanh nắm chắc thật tốt.
Nghe thấy Lưu Tư Na nói cái gì "Khó được hữu tình lang, khó được kim quy tế", Tùy Qua nhịn không được cười rộ lên. Lưu Tư Na này, cái khác không nói, công phu miệng lưỡi rất lợi hại, đúng là người làm nghiệp vụ.
Nhưng mà Tô Hải Yến lại bất cận nhân tình, nhàn nhạt nói:
- Nếu Tư Na thích, cứ nhận đi.
- Ai, tôi ước gì như vậy đấy, nhưng mà không có phúc khí tốt như vậy mà.
Nói xong Lưu Tư Na hơi u oán nhìn qua Tùy Qua.
Tùy Qua đồng học cũng hiểu, liền vội vàng cười nói:
- Lưu tiểu thư, cô không nên nhìn tôi như vậy mà, tôi cũng không có si tình như Cổ huynh đệ, trên người cũng không có mang nhẫn Hồng Bảo Thạch. Bằng không, tôi dứt khoát tặng cho cô!
- Được, anh nói thế, tôi muốn đâm đầu chết đi cho rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-tien-thieu/3148242/chuong-1186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.