Chương trước
Chương sau
Chuyện Lạc Thanh Liên lo lắng nhất chính là hoàn toàn mất đi quyền khống chế thân thể. Bởi vì khi Lạc Thanh Liên tiếp xúc với Khổng Bạch Huyên, lại càng cảm giác được sự cường đại của nàng, hơn nữa Lạc Thanh Liên vốn tưởng rằng nàng tu vi của mình càng cường đại, Khổng Bạch Huyên muốn chi phối thân thể của nàng, sẽ càng khó khăn. Nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại, mỗi một lần tu vi cảnh giới của Lạc Thanh Liên tăng lên, Khổng Bạch Huyên tựa hồ chi phối thân thể của nàng càng thêm dễ dàng, hơn nữa nàng cũng càng cảm giác được cảm thụ và tâm tình đến từ Khổng Bạch Huyên. Cho nên, Lạc Thanh Liên mới sợ hãi, mới sinh ra oán hận như thế.

- Thì ra là như vậy.

Tùy Qua cuối cùng đã hiểu được quan hệ giữa Lạc Thanh Liên và Khổng Bạch Huyên.

Các nàng cũng không phải thầy trò, cũng không có bất kỳ liên hệ máu mủ nào. Lạc Thanh Liên, thật ra chỉ là một con cờ của Khổng Bạch Huyên. Tùy Qua không biết, Khổng Bạch Huyên bày ra con cờ như vậy rút cuộc là vì cái gì, nhưng mơ hồ cảm giác được chuyện này có quan hệ đến hắn, nhưng Tùy Qua lại không dám hoàn toàn tin tưởng.

- Thật ra Lạc tổ trưởng, ngươi không cần quá lo lắng.

Tùy Qua nói với Lạc Thanh Liên:

- Sở dĩ ngươi cảm thấy Khổng Bạch Huyên chi phối thân thể của ngươi dễ dàng, thật ra là bởi vì cảnh giới của ngươi tăng lên, từ lâu nhờ sự giúp đỡ chỉ điểm của nàng. Cho nên, ngươi từ từ kế thừa pháp môn tu hành và kiếm ý của nàng, vì vậy nàng mới chi phối thân thể của ngươi càng dễ dàng, chứ không phải nàng có âm mưu quỷ kế gì.

Lạc Thanh Liên vốn là người thông minh, chẳng qua kẻ trong cuộc vốn u mê, nghe Tùy Qua chỉ điểm như vậy, Lạc Thanh Liên cũng hiểu, gật đầu nói:

- Không sai, có lẽ là ta đa tâm, ngươi nói không sai, tu vi cảnh giới của ta tăng lên, phần lớn xuất phát từ chỉ điểm của nàng.

- Cho nên, ngươi không cần quá lo lắng.

Tùy Qua nói:

- Ngoài ra, ngươi cũng không cần lo lắng tâm trí của mình sẽ bị chiếm cứ. Đầu tiên, ngươi phải tin tưởng Khổng Bạch Huyên không tâm tư đoạt xác; tiếp theo, ngươi cố thủ bản tâm cũng đủ. Còn nữa, ta có một vị linh dược, có thể tinh lọc thần hồn của con người, nếu ngươi lo lắng bị ý nghĩ của Khổng Bạch Huyên ảnh hưởng, chỉ cần dùng vị linh dược này là đủ.

Tùy Qua giao Mặc Yểm Liên cho Lạc Thanh Liên.

Lạc Thanh Liên cũng là loại người biết điều, biết Mặc Yểm Liên đích xác có thể tinh lọc thần hồn, nhất thời yên lòng, nói một tiếng cám ơn Tùy Qua. Tùy Qua cười nói:

- Không cần khách khí, bất luận nói thế nào, ngươi đã cứu ta nhiều lần.

- Đó là Khổng Bạch Huyên muốn cứu ngươi

Lạc Thanh Liên nói:

- Ta cảm giác được, nàng thật sự rất quan tâm ngươi, chỉ là…

- Chỉ là cái gì?

Thấy Lạc Thanh Liên dừng lại, Tùy Qua không nhịn được hỏi tới.

- Chỉ là, nói như thế nào đây, ý nghĩ của nàng rất kỳ quái, tựa hồ không giống với thường nhân.

Lạc Thanh Liên buồn bực nói.

Tùy Qua càng cảm thấy nghi ngờ, nhưng hắn biết cảm giác vốn không có cách nào miêu tả rõ ràng, không thể làm gì khác hơn là bỏ qua vấn đề này, sau đó hỏi Lạc Thanh Liên:

- Ngươi biết Khổng Bạch Huyên hiện tại ở nơi không?

- Không biết.

Lạc Thanh Liên lắc đầu:

- Ta chỉ biết, nàng tựa hồ không tiện hiện thân. Nếu không, nếu ngươi có nguy hiểm gì, nàng tự mình xuất thủ là được, cần gì phải chi phối thân thể của ta.

- Có lẽ là vậy.

Vẻ mặt Tùy Qua có chút phức tạp nói.

Tùy Qua từng suy đoán Lạc Thanh Liên và Khổng Bạch Huyên có quan hệ, vốn cho rằng sau khi hắn biết rõ quan hệ của hai người, có thể hiểu được ý nghĩ của Khổng Bạch Huyên, nhưng Tùy Qua phát hiện mình đã sai lầm, đối với hắn mà nói, Khổng Bạch Huyên tựa hồ vẫn là một điều bí ẩn.

- Lần sau nàng xuất hiện, ngươi hãy hỏi thẳng nàng.

Lạc Thanh Liên nhìn Tùy Qua có chút bần thần, mỉm cười nói với hắn.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Tùy Qua thấy Lạc Thanh Liên mỉm cười với hắn.

Nhưng, đây chỉ là một nụ cười an ủi, hắn biết giữa bọn họ sẽ không xát ra tia lửa gì.

Sau đó, Lạc Thanh Liên rời đi, tiếp tục tiến hành rèn luyện của nàng.

Tùy Qua mờ mịt một hồi, rốt cục dứt bỏ suy nghĩ về Khổng Bạch Huyên, tiếp tục vùi đầu vào rèn luyện.

Ba ngày sau, rèn luyện kết thúc.

Ba ngày, thật ra không hề dài. Nhưng đối với những người tham gia rèn luyện lần này mà nói, lại dài giống như ba thế kỷ, bởi vì ngoại trừ Tùy Qua, người nào cũng gặp phải hành hạ vô cùng vô tận, người nào cũng vết thương chồng chất, thậm chí còn có người tứ chi đứt gãy, tình hình thê thảm không nỡ nhìn. Nhưng, hiệu quả rèn luyện lần này cũng tương đối rõ ràng, tựa hồ tu vi của mỗi người ít nhất cũng tăng lên một cảnh giới, hơn nữa còn chiếm được không ít pháp bảo.

Trọng yếu hơn là, người tham gia rèn luyện, cũng trải qua chiến đấu tàn khốc nhất, kịch liệt nhất từ trước đến nay, kinh nghiệm chiến đấu của mỗi người cũng tăng lên rất nhiều, hơn nữa ý chí cũng được ma luyện dị thường kiên định.

Ánh mắt của những người này, tựa hồ cũng giống như trải qua tam thế luân hồi.

Ra khỏi Như Mộng Thủy cốc, mọi người mặc nhiên ngược về Trà Kiếm sơn.

Không có loại may mắn và vui sướng khi tìm được đường sống trong chỗ chết, sau khi kết thúc rèn luyện lần này, tất cả mọi người đều lựa chọn tĩnh tu.

Cho dù đối với người trải qua bách chiến như Tang Thiên, kinh nghiệm trong Như Mộng Thủy cốc cũng vô cùng khó quên. Cả đời này, Tang Thiên cũng chưa bao giờ gặp phải đối thủ vây công mạnh mẽ, xảo trá, đông đúc như vậy. Thời điểm thảm thiết nhất, Tang Thiên một mình đối mặt với mười mấy ma vật Nguyên Anh kỳ, khiến hắn thi triển tất cả vốn liếng, liều mạng bị thương khắp người, mới thắng được một đường sinh cơ, thoát khỏi vây công của đám ma vật này.

Giết quái cày đồ.

Đây là khẩu hiệu Tang Thiên và đám người của Long Đằng hô vang khi tham gia rèn luyện, nhưng sau khi tiến vào Như Mộng Thủy cốc, bọn họ mới ý thức được cái gọi là “Giết quái cày đồ” quả thực chính là một trò cười, phần lớn thời gian, bọn họ đều bị quái vật trong Như Mộng Thủy cốc đuổi giết chạy trối chết, mình đầy thương tích, chẳng qua thỉnh thoảng vận khí tốt, có thể nhặt được một số pháp bảo cấp bậc bảo khí và một ít linh thảo.

Dĩ nhiên, một số người mạnh mẽ trong đó, cũng đã giết không ít ma vật, chẳng qua ma vật trong Như Mộng Thủy cốc, căn bản giết mãi không hết, cho dù là Lạc Thanh Liên, cũng toàn thân bị đả thương mới ra tới.

Cho nên, sau khi ra khỏi Như Mộng Thủy cốc, mọi người thoạt nhìn đều rất chật vật, làm sao còn có thể nói khoác với người khác chiến quả của mình. Cho nên, sau khi trở về, cũng lập tức chữa thương, tĩnh tu, sau đó tiêu hóa kinh nghiệm chiến đấu quý báu của lần rèn luyện này.

Sau khi Tùy Qua trở lại Trà Kiếm sơn, cũng tiến hành tĩnh tu, so với những người khác, lần rèn luyện này Tùy Qua căn bản không gặp phải nguy hiểm gì, nhưng cảnh giới cũng không tăng lên. Mặc dù vậy, Tùy Qua cũng không hoàn toàn không có thu hoạch, nhất là khi Tùy Qua thấy thủ đoạn Khổng Bạch Huyên dùng kiếm trận luyện hóa Nguyên Anh và thân thể của đối thủ, khiến cho Tùy Qua chịu dẫn dắt rất lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.