Chương trước
Chương sau
- Không sai, Đường lão, ngươi không biết lợi hại của những dịch bệnh kia. Nếu đã có dược vật ức chế dịch bệnh, chúng ta sẽ phải đẩy mạnh sản xuất, thu mua số lượng lớn, ổn định tình hình bệnh dịch trước rồi hãy nói.

Một người khác hát đệm nói.

- Ổn định tình hình bệnh dịch chẳng qua là kế thích ứng tạm thời mà thôi, quan trọng nhất là phải trị liệu, thanh trừ dịch bệnh.

Đường Thế Uyên trầm giọng nói:

- Ta không đồng ý mua dược vật ức chế dịch bệnh, cũng bởi vì có đích phương pháp xử lí tốt hơn. Ta muốn không phải giải quyết tạm thời, mà là hoàn toàn giải quyết vấn đề!

- Đường lão, ngươi lấy được tin tức từ đâu, có thể hoàn toàn thanh trừ dịch bệnh ?

Người lúc trước nói:

- Nếu như tin tức không đáng tin, ngài biết hậu quả sẽ như thế nào không? Biết sẽ có bao nhiêu người vô tội mất mạng không?

- Đúng vậy Đường lão, thu mua dược vật ức chế dịch bệnh đã cấp bách rồi.

Lại có người nói.

- Đường lão, chuyện này ngươi đừng quan tâm.

- Giao cho người của bộ y tế làm đi...

Ầm!

Đúng lúc này, cửa phòng họp đột nhiên mở ra.

Tùy Qua thật sự không muốn lãng phí thời gian, cho nên hắn trực tiếp xông vào phòng họp.

Hai cảnh vệ giữ cửa, trực tiếp bị khí thế của hắn chấn cho bất tỉnh.

Nhưng Tang Thiên chợt lóe thân, ngăn cản trước mặt Tùy Qua:

- Tùy Qua, ngươi muốn làm gì!

Cảnh vệ còn lại cũng xuất hiện, vây quanh Tùy Qua, hơn nữa còn nhắm thẳng họng súng vào người hắn.

Tùy Qua dĩ nhiên không xem trọng những đạn dược này, nhưng hắn không phải tới chế tạo giết chóc, nếu như dùng bạo lực giải quyết vấn đề, cho dù là Tang Thiên và Long Đằng, cũng sẽ nhanh chóng đứng ở bên đối lập với Tùy Qua.

Vì vậy, Tùy Qua không sử dụng bạo lực, chẳng qua mở Hồng Mông thạch, đưa một người lây nhiễm dịch bệnh ra ngoài.

Người này đã phát bệnh, không ngừng gầm thét, nhe răng trợn mắt với người xung quanh, đã hoàn toàn điên cuồng.

Nhưng, người này bị một tay của Tùy Qua đặt sau lưng, túm lên giữa không trung, mặc dù thoạt nhìn hắn rất điên cuồng, nhưng căn bản không cách nào tạo thành bất kỳ thương tổn cho Tùy Qua và những người khác.

Các đại lão trong phòng họp ban đầu còn có chút bối rối, nhưng dù sao cũng là đại nhân vật, được chứng kiến rất nhiều chuyện trên đời, cho nên rất nhanh trấn định lại.

Đường Thế Uyên phất phất tay, để các cảnh vệ tản đi, sau đó đưa mắt nhìn Tùy Qua, cười nói:

- Người tuổi trẻ chính là vọng động, làm sao, ngươi muốn đám lão gia hỏa chúng ta biết một chút về y thuật của ngươi sao?

- Hừ, lão Đường, người trẻ tuổi này là gì của ngươi, thật là không biết quy củ!

Một đại lão không nhịn được hừ một tiếng.

- Người trẻ tuổi vọng động là rất bình thường.

Một đại lão khác cười nói:

- Người trẻ tuổi, cho chúng ta xem, ngươi chữa khỏi cho người này như thế nào.

- Rất đơn giản.

Tùy Qua bình thản nói, rót một đạo Tiên Thiên chân khí vào thân thể người này, rất nhanh người này không còn nóng nảy nữa, ánh mắt cũng từ từ trở nên thanh minh.

Trong chốc lát, người này hoàn toàn khôi phục bình thường, chẳng qua lộ ra vẻ có chút mệt mỏi, nghi ngờ nói:

- Đây là nơi nào?

- Ngươi lây nhiễm dịch bệnh , là đảng và chính phủ đã cứu ngươi.

Tùy Qua bình tĩnh nói, chỉ các đại lão đang ngồi:

- Thấy không, các lãnh đạo quốc gia tự mình chỉ thị, phải cứu chữa từng người nhiễm bệnh.

- Ta... Ta không phải đang nằm mơ đấy chứ? Ta lại thấy kính yêu ... lãnh đạo... ta...

Người này đã lộ ra vẻ không nói nên lời:

- Đa tạ lãnh đạo quan tâm...

- An nguy của quần chúng cũng nặng như thái sơn!

Vị đại lão chịu trách nhiệm phân quản y tế nói:

- Ngươi yên tâm đi, đảng và chính phủ sẽ không để một quần chúng bị bệnh ma đoạt đi tánh mạng!

Lời nói này như đinh chém sắt, rất có lực tác động.

Vị bệnh nhân quần chúng kia đã vô cùng cảm động, trong mắt lấp lánh nước mắt, ước chừng đã quên mất Tùy Qua là người tự mình xuất thủ cứu hắn. Nhưng, hắn rất nhanh được đưa đi nghỉ ngơi.

- Chư vị, cảm thấy thế nào?

Đường Thế Uyên hỏi mấy đại lão còn lại.

- Lão Đường, nếu như người trẻ tuổi kia không phải do ngươi mang đến, chỉ sợ hiện tại hắn đã không thể đứng ở chỗ này.

Một vị đại lão nói:

- Mặc dù hắn có bản lãnh chữa khỏi cho người phát bệnh, nhưng dựa vào một mình hắn, dùng chân khí chữa bệnh cho người ta, có thể chữa khỏi cho bao nhiêu người?

- Vị lãnh đạo này, ta ít nhất có thể chữa khỏi cho ngươi.

Tùy Qua bình tĩnh nói:

- Nếu như ta không nhìn lầm, lão nhân gia ngươi cũng đã nhiễm bệnh rồi, chẳng qua còn chưa phát tác mà thôi.

- Cái gì?

Sắc mặt của vị đại lão kia rốt cục thay đổi.

- Không chỉ có ngươi, tất cả những người ở đây đều đã lây loại virus này.

Tùy Qua bình tĩnh nói:

- Nếu hiện tại kết cấu dịch bệnh đã công bố, như vậy cũng có phương pháp kiểm tra dịch bệnh rồi, các ngươi cũng có thể đi kiểm nghiệm một chút xem sao.

- Không thể nào! Chúng ta căn bản không tới dịch khu….chẳng lẽ là ngươi mang bệnh nhân kia đến, lây bệnh cho chúng ta!

Đại lão cuối cùng vẫn đại lão, mặc dù già rồi, nhưng đầu óc vẫn không hồ đồ.

- Ta không phủ nhận.

Tùy Qua bình thản nói:

- Nhưng ta chữa khỏi bệnh cho hắn, dĩ nhiên cũng có thể trị liệu cho các ngươi.

- Không cần! Ngươi muốn uy hiếp chúng ta sao?

Một vị đại lão khác hừ lạnh:

- Dùng chân khí chữa bệnh mà thôi, chúng ta có người trị cho chúng ta!

Vị đại lão này nói không còn sai, hiện giờ quốc gia xài tiền đào tạo nhân tài các phương diện, bao gồm cả nhân tài phương diện võ học, muốn tìm mấy người tu hành Tiên Thiên kỳ tới chữa bệnh, cũng không phải chuyện gì khó khăn.

- Dĩ nhiên, những lãnh đạo một ngày kiếm tỷ bạc, thân thể quý giá, nhưng mọi người cũng nhìn thấy, lực lây bệnh của loại dịch bệnh này rất mạnh. Nếu như chỉ ức chế dịch bệnh, các ngươi cho rằng đã đủ sao? Biện pháp duy nhất, là phải chữa khỏi, chỉ có chữa khỏi, mới có thể giải quyết vấn đề.

Tùy Qua nói.

- Dược vật ức chế dịch bệnh đã xuất hiện, ta tin tưởng rất nhanh sẽ có vắc-xin phòng bệnh xuất hiện. Như ngươi chẳng qua là dùng chân khí chữa trị, ngươi có thể cứu được bao nhiêu người?

Trong những đại lão này, quả nhiên có người nói giúp cho đám người Dương Sâm.

Nhưng, Tùy Qua chính là muốn khiến người đứng ra nói giúp cho đám người Dương Sâm xuất hiện, cho nên Tùy Qua lập tức phản bác:

- Nếu như ta có thể chữa trị cho tất cả mọi người, thì thế nào?

- Một mình ngươi, một đôi tay, có thể cứumọi người sao?

Vị đại lão kia hừ lạnh, trong giọng nói có chút khinh thường. Sau đó, hắn nói với Đường Thế Uyên:

- Lão Đường, ngươi cũng đừng lãng phí thời gian của chúng ta có được không?

- Ta có thể cứu mọi người!

Tùy Qua trầm giọng nói:

- Thời gian ba ngày là đủ rồi!

- Chúng ta muốn trong vòng một ngày nhìn thấy hiệu quả!

Lại thêm một đại lão lên tiếng.

- Được!

Tùy Qua đồng ý.

Lúc này, Đường Thế Uyên vỗ vai Tùy Qua, nói:

- Tiểu Tùy, làm đi, ta tin tưởng ngươi!

Cửa phòng họp một lần nữa đóng lại.

Lần này, Tùy Qua không nghe lén chuyện bên trong, hắn cũng không còn thời gian đi nghe lén.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.