Chương trước
Chương sau
Như thế xem ra, huyết thống người sói vẫn còn kém hồng hoang cự thú một chút.

Miệng của Cương Tư Đặc bị Tùy Qua khống chế, nhưng mà hai cánh tay không có bị trói buộc, sau khi ma hóa, hai tay Cương Tư Đặc trở nên dữ tợn,giống như trảo của ma thú, nhưng mà vẫn có thể thấy đây là tay người,lúc này hai tay Cương Tư Đặc đánh vào lồng ngực của Tùy Qua, dường nhưmuốn phá vỡ hộ thể cương khí của Tùy Qua, sau đó đánh phá bụng Tùy Qua.

- Không biết sống chết! Cút!

Tùy Qua cười lạnh một tiếng, hai tay dùng sức, man lực chẳng khác gìhồng hoang cự thú từ bàn tay Tùy Qua truyền ra, chỉ nghe tiếng răng rắcvang vọng, hai tay Tùy Qua phát lực, trực tiếp xé rách miệng sói củaCương Tư Đặc!

Rống! Rống! Rống! Rống! Rống! Rống! Rống!

Mặc dù Cương Tư Đặc đang ở trạng thái ma hóa, cũng không thể chịu đựngnổi đau đớn tê tâm liệt phế, Tùy Qua xé miệng sói của hắn. Phải biếtrằng Cương Tư Đặc sau khi ma hóa cũng không phải người sói bình thườngcó thể sánh bằng, mà là tiếp cận thực lực sói ma, lại không nghĩ rằngTùy Qua chỉ vươn tay là xé rách miệng sói của Cương Tư Đặc.

- Cút đi!

Tùy Qua hừ lạnh một tiếng, ném Cương Tư Đặc ra xa, thân hình Cương TưĐặc đâm vào ngọn núi đối diện, đụng nham thạch trên đỉnh núi tan nát.

Rống!

Cương Tư Đặc gầm lên giận dữ, hắn không phải là chưa từng bị đánh bại, nhưng mà chưa bao giờ bị "Hành hạ" qua.

Vèo!

Tuy Cương Tư Đặc bị Tùy Qua hành hạ miệng phun máu tươi, nhưng mà tên này hung tính đại phát, nhanh chóng lao về phía trước.

- Cút!

Thân pháp của Cương Tư Đặc mặc dù nhanh, nhưng mà nắm đấm của TùyQuanhanh hơn, đánh thẳng một quyền, lần nữa đánh bay Cương Tư Đặc. Nhưng mà Tùy Qua cũng không vận dụng nguyên khí, chỉ dùng man lực đánh bayCương Tư Đặc. Nếu không cho dù tên này có chín cái mạng cũng không đủcho Tùy Qua giết.

Tùy Qua làm thế là không muốn giết Cương Tư Đặc ở đây, mà là truyền tincho quân đoàn vinh quang rằng: đây là ân oán của quân đoàn vinh quang và Tùy Qua, là ân oán với Thần Thảo Tông, Trường Bạch Phái chỉ là con cờ,không cần phải tính toán với Trường Bạch Phái.

Lúc này sau khi bị đánh bay, Cương Tư Đặc nhanh chóng lao tới, tiếp tục bị Tùy Qua đánh bay.

Đáng thương Cương Tư Đặc, nắm đấm của Tùy Qua đánh hắn giống như đánh vào bao cát.

Đám người Thôi Vĩnh Chân cùng Lỗ Khiêm Thông sắc mặt hoảng sợ, trước kia bọn họ bị khí thế và uy áp của Cương Tư Đặc chấn nhiếp, nhưng bây giờlại bị tràng diện Tùy Qua hành hạ Cương Tư Đặc chấn nhiếp,bọn họ nhìnra, ở trước mặt Tùy Qua, Cương Tư Đặc không có chút cơ hội phản kháng,chuyện này đủ nói rõ trình độ lợi hại của Tùy Qua còn mạnh hơn nhiều.

Sau khi ăn không biết bao nhiêu quyền, Cương Tư Đặc bị thương đầy mình,cuối cùng trực tiếp bị Tùy Qua dùng nắm đấm đánh thoát khỏi nguyên hìnhchung cực ma biến. Khôi phục trạng thái bình thường, rốt cuộc Cương TưĐặc triệt để tỉnh táo lại, huống chi toàn thân đau đớn khiến hắn càngphải tỉnh táo.

- Ngươi là người phương nào?

Cương Tư Đặc nhìn chằm chằm vào Tùy Qua, ánh mắt của hắn giống như ác lang bị thương tìm cách báo thù.

- Thần Thảo Tông, Tùy Qua, tu sĩ Hoa Hạ.

Tùy Qua nói:

- Trở về nói cho Hathaway, quân đoàn vinh quang nếu muốn giữ được vinh quang, cũng chỉ có thể rời khỏi Châu Á mà thôi.

- Tùy Qua, ta nhớ kỹ.

Cương Tư Đặc hừ lạnh một tiếng, thân ảnh biến mất không thấy gì nữa.

- Đa tạ Tùy tiên sinh giải vây.

Thời điểm này Thôi Vĩnh Chân nhìn qua Tùy Qua nói ra:

- Thật không nghĩ tới, người Mỹ này lợi hại như thế, nếu không có Tùytiên sinh ra tay, chỉ sợ chúng ta gặp phiền phức không ngừng -- nhưngmà, Tùy tiên sinh vì sao không giết hắn, chấm dứt hậu hoạn...

- Chém giết hắn dễ dàng, nhưng mà muốn chém giết toàn bộ quân đoàn vinh quang quá khó.

Tùy Qua nói:

- Nếu ta chém giết hắn, quân đoàn vinh quang sẽ tính toán sổ sách nàylên đầu Trường Bạch Phái, tới lúc đó phiền toái sẽ không ngừng...

Thôi Vĩnh Chân bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng khom người cảm tạ.

- Đa tạ Tùy tiên sinh!

- Việc rất nhỏ mà thôi.

Tùy Qua nói:

- Mặt khác, tuy ta dùng phương thức này cảnh cáo bọn chúng, nhưng mà vẫn không dám cam đoan quân đoàn vinh quang có trả thù Trường Bạch Phái hay không, cho nên về sau chính các ngươi cũng nên cẩn thận, tình thế hômnay cũng không phải thái bình -- tốt, đi xem linh điền Trường Bạch Pháicác ngươi đi. Thôi tông chủ, ngươi đi theo ta là được.

- Mời Tùy tiên sinh.

Thôi Vĩnh Chân gật đầu, sau đó đi trước dẫn đường. Không bao lâu, TùyQua nhìn thấy linh điền của Trường Bạch Phái, nói là linh điền, kỳ thậtcàng giống như dược điền, bởi vì vì bọn họ gieo trồng rất nhiều thứ chỉlà dược thảo, mà cũng không phải là linh thảo. Ví dụ như một ít sâm CaoLy, tuy thứ này ở thế tục là đồ tốt, nhưng căn bản không lọt vào phápnhãn của Tùy Qua.

Thôi Vĩnh Chân nhìn mặt mà nói chuyện, cũng nhìn ra Tùy Qua không để mặt vào linh điền không lớn của Trường Bạch Phái, xấu hổ nói:

- Linh điền như thế, linh thảo cây non khó tìm, cho nên Tùy tiên sinh không nên chê cười.

- Không có sao, không khác gì suy nghĩ của ta.

Tùy Qua cười nhạt một tiếng, đột nhiên ánh mắt nhìn qua một gốc cây bêntrong linh điền, nhìn một chút Tùy Qua mới nhìn Thôi Vĩnh Chân nói:

- Đây là một gốc Bồ Đề Thụ, đưa cho ta được chứ.

- Tùy tiên sinh nếu ưa thích, cứ dời đi là được.

Thôi Vĩnh Chân nói:

- Một cây Bồ Đề Thụ này là chúng ta dời từ chùa miếu dưới núi lên đây,mà cây Bồ Đề Thụ này lúc ấy vẫn là cây non, nhưng nó lại nảy mầm trongbàn tay tượng phật, ta thấy hắn nó có chút linh tính, cho nên chuyển dời vào linh điền, đảo mắt đã qua mấy trăm năm, ai biết hôm nay cũng là một gốc tiểu thụ rồi, không thấy nở hoa kết quả. Tùy tiên sinh vừa ý nó, đó là tạo hóa của nó.

- Ha ha...

Tùy Qua cười mà không nói, thu gốc Bồ Đề Thụ này vào trong Hồng Môngthạch. Thôi Vĩnh Chân nói gốc Bồ Đề Thụ rơi vào trong tay Tùy Qua là tạo hóa của nó, có lẽ đúng là như thế, bởi vì gốc Bồ Đề Thụ này vốn khôngphải là Bồ Đề Thụ bình thường, mà gọi là Phật Bồ Đề, là một trong vàiloại linh mộc của phật tông hiếm có, cũng trân quý giống như Tử Lôi Kiếm Trúc.

Đối với phật tông mà nói, Bồ Đề Thụ có thể gọi là cây giác ngộ, bởi vì tương truyền có không ít phật đà ngộ đạo dưới Bồ Đề Thụ.

Mà Bồ Đề Thụ này chính là Phật Bồ Đề, mà không phải là Bồ Đề Thụ bình thường.

Bởi vậy người trong phật môn từng có câu "Bồ đề vốn không rễ", đó là bởi vì Phật Bồ Đề không phải cây phàm, chỉ có một ít cao tăng đức hạnh mớicó thể phân biệt ra Phật Bồ Đề chính thức, mặt khác hoa của Phật Bồ Đề có thể làm thuốc, mà hạt Bồ Đề chính là pháp khí tự nhiên của phật môn, cho dù dùng nó làm tràng hạt đơn giản cũng có được phật lực cường đại.

Tóm lại, đây là thứ tốt, đáng tiếc là Thôi Vĩnh Chân không hiểu lợidụng, không biết làm cách nào tăng tốc độ sinh trưởng của nó, càng không biết làm sao chiết xuất linh tính.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.