Chương trước
Chương sau
Khóe mắt của Mộ Chỉ Ly khẽ nâng lên, nhìn về phía Hàn Như Liệt ở bên cạnh, trong con ngươi màu đen tràn đầy sự bình tĩnh, khẽ cười nói: “Xem ra chúng ta ở lại một hồi sẽ xem được màn trình diễn tiết mục cưỡng đoạt a.”
Nghe vậy, khóe môi Hàn Như Liệt rẽ nên một đường cong tà mị, “Người hiểu ta không có ai qua được Ly Nhi, nếu như hắn ta có tiền như vậy, vậy thì để cho hắn mua đi, chúng ta đỡ lãng phí số tiền này.”
Mộ Dật Thần lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, nói: “Một hồi nữa cho ta một người, Trưởng lão và đệ tử của Lương gia đều cùng một cái đức hạnh, nhìn thật khó chịu.”
Sau một tiếng gõ xuống xác định của lão giả áo đen, hộp sắt kia chính thức bị Lương Lịch Nhậm lấy được, lời nói chúc mừng của lão giả áo đen rơi vào trong tai Lương Lịch Nhậm rất khó nghe, nhưng trên khuôn mặt vẫn phải giả bộ đắc ý, quả thực khó chịu cực kỳ.
Mọi người hơi cảm khái một phen, sau đó rời tầm mắt đi, dù sao những bảo bối này so với lão già Lương Lịch Nhậm còn có sức hấp dẫn hơn nhiều
Vật phẩm bán đấu giá lần này không thể nói là không phong phú, sau khi liên tiếp chụp xuống mấy món bảo bối, lúc này mới đến lượt món dược liệu mà Mộ Chỉ Ly chờ đợi đã lâu, lúc thất thải mễ lan xuất hiện, sâu trong đáy mắt của Mộ Chỉ Ly lặng lẽ hiện lên một tia sáng kỳ dị.
“Vật bán đấu giá kế tiếp chính mà một bụi thất thải mễ lan, nói đến danh tiếng của thất thải mễ lan mọi người đều đã từng nghe nói qua, có thể nói đây là một dược liệu trăm năm khó thấy một lần. Thất thải mễ lan này chính là một vị dược liệu không thể thiếu được để luyện chế Như Ý đan. Chúng ta đều biết dung nhan của Tu Luyện Giả già đi rất chậm chạp, nhưng cuối cùng vẫn sẽ già đi, mà Như Ý đan có thể khiến cho dung nhan không già đi!” Trên khuôn mặt của lão giả áo đen tràn đầy nụ cười nhàn nhạt, tầm mắt quét qua khuôn mặt của mọi người, trong lòng có tính toán.
Ở trong đại sảnh yên tĩnh, từng đợt tiếng thở dồn dập liên tiếp vang lên, mọi người nhìn về phía thất thải mễ lan, trong con ngươi đều là ngọn lửa hừng hực. Mặc dù là nói luyện chế Như Ý đan rất khó, nếu có được thất thải mễ lan, ít nhất trong lòng cũng có cái ý muốn đúng không?
Cho dù không phải là Như Ý đan, chỉ cần bọn họ cầm thất thải mễ lan này đưa cho dược sư, muốn bảo đối phương giúp bọn họ luyện chế ra một đan dược mong muốn tuyệt đối không thành vấn đề! Dược liệu khó gặp như vậy đối với dược sư có sự hấp dẫn trí mệnh, giữ lại vật này là một cơ hội.
Đương nhiên, ở đây cũng có dược sư, trong lòng đều dâng lên quyết tâm nhất định phải được! Mộ Chỉ Ly quan sát tình huống ở đại sảnh, trong mắt lộ ra hàn quang, trên khuôn mặt tinh sảo lộ ra vẻ kiên định.
Trong lòng đã hạ quyết tâm, bất luận tốn bao nhiêu tiền tài, thất thải mễ lan này nàng nhất định phải nắm được ở trong tay. Chỉ cần cho nàng một bụi thất thải mễ lan, nàng đã có thể trồng ra vô số bụi, đánh không được thì ngược lại lấy thêm ra một bụi khác tới bán đấu giá cũng được.
“Thất thải mễ lan, giá quy định là tám trăm ngàn trúc cơ đan!” Giọng nói trầm thấp của lão giả mặc áo đen tràn ngập.
Vừa nói xong, tiếng tăng giá như từng con sóng vang lên, trên khuôn mặt của mọi người tràn đầy sự kích động, mỗi khi có một tiếng kêu giá rơi xuống, thì lại có một tiếng khác vang lên, trong thời gian nháy mắt đã đột phá lên 10.000 đại quan, còn đang không ngừng tăng lên.
Trong ghế lô màu vàng một mảnh yên lặng, bốn người Mộ Chỉ Ly đánh giá tình hình trong đại sảnh, ai cũng không hề nói chuyện. Giờ phút này cùng lắm cũng chỉ là thế lực bình thường so đấu, tiết mục cuối cùng thật sự còn chưa lên sân khấu.
Thiên Nhi bĩu môi, nói: “Dược sư các ngươi thật sự đúng là tốn kém, chỉ là một vị dược liệu thôi mà đã đắt như thế, nếu như tập hợp đầy đủ dược liệu của Như Ý đan, đây chẳng phải là cái giá trên trời sao?”
Khóe miệng của Mộ Chỉ Ly hơi nhấc lên, trong con ngươi màu đen thâm thúy hiện lên ý cười, nói: “Dược sư vốn chính là một nghề đốt tiền, chẳng qua nếu như nói bây giờ đấu giá chính là một viên Như Ý đan, giá tiền này sợ là phải cao hơn mấy chục lần không chừng. Suy cho cùng, trên đời này ai không quan tâm dung mạo?”
“Bây giờ ngược lại, Chỉ Ly, ngươi có thể luyện chế Như Ý đan không? Nếu như luyện chế được, luyện chế ra thì phần ta một viên, còn có Dật Thần nhà ta cũng muốn.” Trong mắt của tiểu tinh tinh Thiên Nhi tràn đầy sự thiện lương, rõ ràng sự hấp dẫn của Như Ý đan này đối với nàng là rất lớn.
Hai người nam nhân Mộ Dật Thần và Hàn Như Liệt nhìn nhau cười một tiếng, lực hấp dẫn của bảo bối như Như Ý đan đối với các nữ tử quả thật rất lớn, ngay cả Thiên Nhi cũng lộ ra vẻ mặt như thế.
Mộ Chỉ Ly bất đắc dĩ cười một tiếng, cong đôi mắt giống như nguyệt nha ưu mỹ đạm nhã, “Như Ý đan thì ta có thể luyện chế ra, nhưng mà thất thải mễ lan này muốn chụp được cũng không dễ dàng như vậy.”
Ai ngờ Thiên Nhi nghe được lời của nàng thì một chút cũng không thèm để ý, hai tay khoanh ở trước ngực, đắc ý nói: “Vậy thì sao, chụp không được, cùng lắm thì cướp lấy là được!”
“Thôi đi, thất thải mễ lan ta sẽ chụp xuống được, đắc tội quá nhiều kẻ địch cũng không phải là chuyện tốt, mặc dù chúng ta sẽ phải đi trước tới Vô Tận Hải, nhưng người của Đại Lục Thiên Huyền vẫn phải tới đây.” Mộ Chỉ Ly khẽ cười nói, thù hận trước đó của Lương gia với nàng khá sâu, đắc tội thì cũng đã đắc tội.
“200 triệu!” Một giọng nữ trong trẻo đột nhiên truyền ra, khiến cho mọi người kinh ngạc một trận. Lại trực tiếp mở miệng 200 triệu, giá tiền như vậy hiển nhiên đã khiến không ít người ngẩng mặt nhìn lên.
Theo phía giọng nói truyền tới nhìn lại, người nọ hẳn là ngồi ở trong ghế lô màu xanh da trời, thân phận của người đó nhất định không đơn giản. Trong mắt của Mộ Chỉ Ly hiện lên sự hiểu rõ, người này chắc chắn là Quán chủ của Thủy gia Thủy Liễu Tư. Lúc trước nàng từng nghe qua giọng nói của Thủy Liễu Tư, thêm thân phận khách quý ở trong ghế lô màu xanh da trời, ngoại trừ nàng ta, còn có thể là ai!
Hàn Như Liệt và Mộ Chỉ Ly nhìn nhau, thầm than tiết mục áp chảo bây giờ mới bắt đầu a! Đương nhiên, trong đại sảnh cũng có không ít người đoán được thân phận của Thủy Liễu Tư, dù sao giọng nói xinh đẹp như vậy ở Linh Viêm Quốc cũng không thấy nhiều.
Trên khuôn mặt yêu mị của Thủy Liễu Tư kia mang theo sự vui sướng nồng đậm, Như Ý đan vẫn luôn là ước mơ tha thiết của nàng, nhưng không tìm được thất thải mễ lan, buổi đấu giá lần này, nàng chính là nhằm vào thất thải mễ lan mà tới.
“200 triêu 5000 vạn!” Lại một giọng nói hùng hồn vang lên, chính là phát ra từ trong ghế lô màu lam ở bên cạnh Thủy Liễu Tư, chính là Quán chủ của Nghê gia Nghê Kinh Minh.
Thủy Liễu Tư khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, đôi mắt đẹp khẽ híp, lẩm bẩm nói: “Ngay cả Nghê Kinh Minh cũng tới rồi, trước đó vẫn không lên tiếng, vẫn là ẩn núp tốt. Hừ, thất thải mễ lan này là ta coi trọng, ai cũng đừng nghĩ là cướp được!”
“300 triệu!” Thủy Liễu Tư tiện đà lên tiếng nói, giọng nói trong trẻo mà hơi mang theo sự quyến rũ làm cho chúng nam tử nghe được tê dại trong lòng, chẳng qua là con số này lại làm cho bọn họ xấu hổ ở trong lòng.
“Thủy gia và Nghê gia ở trong tứ đại thế lực đều ra tay rồi, xem ra chúng ta muốn chụp xuống nó căn bản là không có khả năng đâu.”
“Đúng vậy, dựa vào tài lực của chúng ta làm sao có thể so với tứ đại thế lực? Bảo bối tốt như vậy cuối cùng cũng không rơi vào tay của chúng ta được a.”
Từng tiếng cảm khái buồn bã vang lên, cái giá ba ức thật sự là quá cao, huống chi đây là ở Linh Viêm Quốc, không thể trêu trọc quái vật khổng lồ, lấy lực lượng của đối phương muốn tìm đến bọn họ có thể nói là dễ như trở bàn tay, chỉ có bất đắc dĩ mà buông ra.
“300 triệu 2000 vạn.” Tầm mắt của Nghê Kinh Minh quét qua ghế lô màu lam ở bên cạnh, chợt chậm rãi lên tiếng nói.
“300 triệu 5000 vạn!”
Cả phòng đấu giá chỉ có giọng nói từ hai ghế lô màu lam truyền đi truyền lại, ở dưới cái cách làm cường thế này của hai người, tất cả mọi người đều rơi vào trong trầm mặc, ai bảo bọn họ và không có tài lực như đối phương cũng không có thực lực như đối phương.
Trong mắt của Tư Đồ Diêu hiện lên một tia mất mát, thất thải mễ lan này cũng là thứ mà hắn vẫn luôn muốn. Đúng như lão giả mặc áo bào đen nói, dược liệu này có thể gặp không thể cầu, bỏ qua lần này, lần sau cũng không biết phải chờ tới bao giờ nữa.
Lăng Lạc Trần nhìn thấy sự mất mát trong mắt Tư Đồ Diêu, không khỏi đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn, sự ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến cho Tư Đồ Diêu, nhàn nhạt nói: “Luôn có cơ hội, dựa vào thuật luyện đan của Tư Đồ huynh, tin tưởng ngày sau ắt sẽ có nhiều người cầm dược liệu tới tìm ngươi hỗ trợ.”
Nghe Lăng Lạc Trần lời an ủi, sự mất mát trong mắt Tư Đồ Dao giảm đi vài phần, khẽ gật đầu: “Không sai, bây giờ không có thực lực, không có nghĩa là ngày sau cũng không có.”
Liễu Tuyết Nghiên cũng lên tiếng nói: “Tư Đồ ca ca, ta tin tưởng ngươi.” Nàng không biết nên nói cái gì để an ủi Tư Đồ Diêu, điều duy nhất có thể làm là ở một bên cạnh nàng, nàng nhận thấy, chỉ cần Tư Đồ Diêu nguyện ý để cho mình đi theo bên cạnh hắn là đủ rồi.
Nhìn dung nhan xinh đẹp sáng rỡ của Liễu Tuyết Nghiên, trong lòng Tư Đồ Diêu khẽ run, sâu trong đáy mắt xẹt qua vẻ bất ổn. Nha đầu này từ nhỏ vẫn luôn đi theo bên cạnh mình, ngây ngốc kêu mình là Tư Đồ ca ca, nhiều năm như vậy cũng chưa từng thay đổi.
Vốn tưởng rằng Liễu Tuyết Nghiên đối với mình chẳng qua là sự ỷ lại của trẻ con lúc nhỏ, mà sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn đã hiểu được sự ỷ lại của thời trẻ con căn bản không thể nào khắc sâu như vậy. Hắn không thể không thừa nhận hành động của Liễu Tuyết Nghiên vì mình mà nhảy vào trong giếng đã rung động thật sâu hắn, có một nữ tử như vậy vì hắn mà buông tha tất cả, nói không cảm động thì đó là giả dối.
Những năm gần đây, những thứ mà Liễu Tuyết Nghiên làm hắn đều đặt ở trong mắt, nhưng mà tim của hắn vẫn luôn buộc vào trên người của một người khác. Kể từ sau khi Chỉ Ly biến mất, hắn liền đem tất cả tinh thần đặt ở trên chuyện tìm kiếm nàngấy, hắn không rảnh để suy nghĩ những thứ khác, cũng không muốn suy nghĩ những thứ khác, nhưng mà bây giờ lại không thể không tự nói với mình nên tiếp nhận thực tế.
Mình thích Tuyết Nghiên sao? Ngay cả mình cũng không thể cho mình một câu trả lời chính xác, hắn dùng cái gì để cho Tuyết Nghiên sự hứa hẹn? Cho nên hắn chỉ có thể coi như không thấy…….
Tới khi giá tiền đạt tới 500 triệu, hai người Thủy Liễu Tư và Nghê Kinh Minh cũng lâm vào thế giằng co, biên độ tăng giá rõ ràng là nhỏ đi không ít, trong lòng đều đang so đo được mất.
“600 triệu!” Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng từ trong ghế lô màu vàng truyền ra, người nói ra lời này chính là Mộ Chỉ Ly.
Nàng vẫn luôn chờ, chờ tới khi hai người giằng co mới ra tay, không thể nghi ngờ là lúc thích hợp nhất, giá tiền như vậy đã vượt ra khỏi phạm vi nàng có thể tiếp nhận, cho nên nàng chỉ có thể cầm những thứ khác tới thế chân. Cũng may thẻ khách quý màu vàng này là đặc quyền, nếu không sợ là còn gây ra cho nàng sự phiền toái không nhỏ.
Tầm mắt của mọi người lại chuyển sang ghế lô màu vàng một lần nữa, ở trong này rốt cuộc là người nào! Ra giá một lần so với một lần lại cao hơn, cái giá 600 triệu ngay cả Quán chủ của Thủy gia và Nghê gia đều có chút chần chờ, nàng ta lại không có chút do dự nào mà nói ngay được?
Vào giờ phút này, mọi người mới thật sự rõ người ở trong ghế lô màu vàng mới thật sự là kim chủ! Tầm mắt của Lăng Lạc Trần cũng nhìn về phía ghế lô màu vàng, mặc dù giọng nói này có chút thay đổi, nhưng vì sao hắn lại cảm thấy lại rất quen thuộc.
“Tư Đồ huynh, ngươi có cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc không? Lăng Lạc Trần không khỏi lên tiếng hỏi.
Nghe vậy, Tư Đồ Dao như có điều suy nghĩ gật đầu, “Giọng nói này hơi giống giọng nói của Chỉ Ly, chẳng qua là không phải nàng ấy cùng với Hàn huynh đang bế quan sao? Chẳng lẽ là tới đây hay sao?”
Liễu Tuyết Nghiên cũng nhíu mày, phảng phất có chút không tin, nói: “Ghế lô màu vàng này cũng không phải là người bình thường có thể đi vào, ngay cả Quán chủ cũng chỉ có thẻ khách quý màu lam, bọn họ sao lại đi vào?”
“Vậy ngược lại cũng đúng.” Lăng Lạc Trần cảm khái nói, trong mắt vẫn mang theo một tia hoài nghi như cũ.
Thủy Liễu Tư ngẩn ra, người khác không biết, nàng lại biết người ở trong ghế lô màu vàng. Ngay cả một gã đệ tử của Đông Phương gia cũng có thể lấy ra 600 triệu vạntrúc cơ đan, nếu như mình thua như vậy, chẳng phải là ném toàn bộ mặt mũi của Thủy gia đi?
Nghĩ tới đây, trong mắt Thủy Liễu Tư hiện lên sự lạnh lùng, nói: “600 triệu 5000 vạn!”
“700 triệu!” Nghê Kinh Minh nối tiếp nói, hiển nhiên ý nghĩ của hắn cũng giống hệt với Thủy Liễu Tư, nếu như hắn bại bởi tay của Quán chủ Thủy gia cũng không có gì, dù sao thân phận của hai người cũng không chênh lệch nhiều, thua cũng là bình thường, nhưng nếu là bại bởi một gã đệ tử, vậy thì thật sự là ném thể diện xuống mỗ mỗ gia rồi.
“800 triệu!” Mộ Chỉ Ly lạnh lùng nói, một lần nâng giá chính là 100 triệu khiến cho mọi người chặc lưỡi hít hà, một ức cũng là giấc mơ của bọn họ, huống chi là tám ức.
“800 triệu 5000 vạn!” Thủy Liễu Tư lần nữa lên tiếng, đôi chân mày đậm hơi nhíu, trong lòng thầm nói: “Đông Phương Liynày sao lại có nhiều tiền như vậy? Cho dù Đông Phương Khiếu tới đây, giá tiền như vậy sợ là cũng có chút căng.”
Song, còn không đợi Nghê Kinh Minh nói, Mộ Chỉ Ly chính là giành nói trước: “10.000 triệu!” Tiếp tục cứ như vậy mà kéo dài cũng không có ý nghĩa, chẳng thà trực tiếp kiên quyết một lần, trong lòng đối phương thật là có chút cố kỵ.
Nhất thời, trong hành lang yên tĩnh lại, Thủy Liễu Tư và Nghê Kinh Minh cũng lâm vào trong trầm mặc. Trên thực tế, gia sản của hai người bọn họ hiển nhiên không chỉ có 10.000 triệu, chẳng qua là thế lực nhà mình cần phải chi ra không ít, nếu như đều lấy ra, không khỏi sẽ có không ít ảnh hưởng.
Lão giả áo đen thấy không khí ngưng đọng lại, không khỏi lên tiếng nói: “Vị khách trong ghế lô màu vàng dành cho khách quý ra giá mười ức, nhưng có thể có người còn ra giá? Thất thải mễ lan này là hiếm thấy a!”
Thủy Liễu Tư do dự một hồi lâu, cắn răng, cuối cùng là lựa chọn buông tha. Hôm nay nhà mình cùng với Đông Phương gia đối nghịch, đã có không ít áp lực, lại đem tiền tài điều ra ngoài, ảnh hưởng của nó sợ là càng lớn. So với một bụi thất thải mễ lan này, quả thực có chút không đáng.
Nghê Kinh Minh thấy Thủy Liễu Tư không nói lời nào, hắn cũng không tiếp tục nói chuyện. Cái giá lớn như vậy để mua một bụi thất thải mễ lan, còn không tính những dược liệu khác, huống chi dược liệu đủ còn chưa chắc đã có thể luyện chế ra. Vì một kết quả không chắc chắn như vậy đúng là không đáng giá.
Rốt cuộc, vào lúc lão giả xác định lần thứ ba, thất thải mễ lan kia rơi vào trong tay Mộ Chỉ Ly. Mộ Chỉ Ly thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút nhức nhối, đây chính là mười ức a! Mình phải tìm một chút cái bảo bối gì để trừ nợ, nếu không phải vì mình cùng với Mễ Lan Ba quan hệ không tệ, sợ là cũng không có được.
“Chỉ Ly tỷ thật là có tiền, cái giá 10.000 triệu này đệ đệ ta chỉ có thể ngưỡng vọng.” Mộ Dật Thần cười cảm khái nói, so với Chỉ Ly mà nói, chính hắn thật sự nghèo đến đáng thương.
Nghe vậy, Hàn Như Liệt khẽ cười nói: “Nương tử của ngươi lại tiên phong giúp ngươi xin một viên Như Ý đan, cái này biết giá đi?” Bí mật ở trong Thiên Sát Cổ Giới của Chỉ Ly ba người bọn họ đều biết, dĩ nhiên là không có cái gì cố kỵ.
Một hồi lâu, Mộ Chỉ Ly lấy ra ba gốc cây Lưu di thảo và năm quả hỏa tâm thánh, nhíu mày nói: “Các ngươi nói những thứ này có thể giá trị hơn cái kia không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.