“Keng keng keng” Từng đợt thanh âm đao kiếm tương chạm nhau từ đài tỷ võ đột nhiên truyền ra, tốc độ Thủy Khinh Nhu cực nhanh mọi người căn bản không cách nào phán đoán phương hướng của nàng ta, trong mắt nhiều người trên đài tỷ võ chỉ có một mình Mộ Chỉ Ly thôi. Mộ Chỉ Ly điềm tĩnh lạnh nhạt nhắm hai mắt, tay cầm kiếm phảng phất linh hoạt vô cùng, hoặc trên hoặc dưới , hoặc đâm hoặc ngăn chặn như múa bút thành văn, mặc cho tốc độ Thủy Khinh Nhu mau hơn nữa, chiêu thức điêu tàn hơn nữa, thì nàng vẫn có thể chặn lại. Nếu Thủy Khinh Nhu còn cho đây là vận khí thì chính là kẻ ngu rồi, Mộ Chỉ Ly rõ ràng có năng lực thấy rõ thân hình nàng, chẳng qua nguyên nhân lại làm cho người không thể phân rõ thôi. Đây căn bản là chuyện không thể theo lẽ thường, nhắm mắt lại còn có thể phát hiện phương hướng của nàng? Ở thời điểm Thủy Khinh Nhu bởi vì kinh ngạc mà phân thần, bàn tay trắng nõn Mộ Chỉ Ly giương lên, lợi kiếm cắt rách áo, xẹt qua cổ tay trắng nõn, tạo thành một vết thương dài ba tấc . Áo màu xanh trong nháy mắt bị lây chút vết máu, phiên giao thủ thứ hai này nàng rơi xuống hạ phong, làm thời điểm hai người lần nữa ngưng mắt nhìn đối phương, không khí càng thêm ngưng trọng lại, một cỗ cảm xúc ngoan lệ bộc phát ra từ trong mắt Thủy Khinh Nhu. Khóe miệng Đông Phương Khiếu cũng nhấc thành một vòng cung, hướng tới Thủy Liễu Tư châm chọc: “Ta đã nói những người khác vui mừng thật sự quá sớm một chút.” Mặc dù không có chỉ mặt gọi tên, nhưng mọi người đều biết theo lời hắn là ai. Sắc mặt Thủy Liễu Tư rất là khó coi, nàng không nghĩ tới Đông Phương Ly cái nha đầu này thế nhưng lại có thể phá giải tốc độ của Khinh Nhu: “Hừ, là tầng thứ nhất của thiên phú thuộc tính Không gian thì như thế nào, bỏ qua một bên tốc độ không nói, ở phương diện tu vi nàng ta chắc chắn phải thua!” Hiển nhiên Nghê Kinh Minh và Lương Đỉnh Thiên cũng nhìn thấu điểm này, trong lòng đều là hiện lên vẻ rung động. Thuộc tính Không gian cũng không phải là dễ dàng lĩnh ngộ như vậy, thời gian tu luyện ngắn như vậy liền lĩnh ngộ tầng thứ nhất, nếu như mặc kệ phát triển, thành tựu ngày sau sợ là không đơn giản. Lương Đỉnh Thiên rùng mình, tuyệt đối không thể giữ lại nàng ta! Đông Phương Ly và Lương gia hiện tại đã là tử thù rồi, nếu là trước kia hắn còn không có coi trọng Đông Phương Ly nhưng bây giờ đã nhìn thẳng nàng ta. Thừa dịp nàng ta còn không có phát triển, nhất định phải bằng tốc độ nhanh nhất giết chết nàng, đem nguy hiểm bóp chết trong trứng nước, nếu không tương lai Lương gia của hắn sẽ gặp đại phiền toái. Thủy Khinh Nhu hừ lạnh một tiếng, lòng bàn chân đột nhiên đạp lên mặt đất, thân hình dữ dội lướt lợi kiếm đâm về cố họng Mộ Chỉ Ly, tàn nhẫn trong mắt làm cho lòng người lạnh lẽo. Ánh mắt Mộ Chỉ Ly ngưng tụ, vung lên kiếm Vị Ương vượt qua đỡ lấy, một chưởng hàm chứa mênh mông Thiên Lực mang theo vô cùng kình khí đánh về phía lồng ngực Thủy Khinh Nhu. Thấy thế, thân hình Thủy Khinh Nhu lóe lên, cử một chưởng trực tiếp nghênh đón! “Oanh!” Song chưởng giao nhau mang theo một trận thanh âm nặng nề, hai người nhanh chóng tách ra, Thủy Khinh Nhu lui về phía sau một bước, còn Mộ Chỉ Ly lui về phía sau hai bước. Rơi vào hạ phong, nhưng sắc mặt Mộ Chỉ Ly không có chút nào biến hóa, đây hết thảy đã sớm ở trong dự liệu của nàng. Thực lực của nàng tiến bộ đã cực nhanh, hôm nay đã đạt đến Linh Tịch cảnh sơ kỳ, mà thực lực của Thủy Khinh Nhu là Linh Tịch cảnh hậu kỳ, so với nàng mạnh hơn một đoạn không nhỏ. Năng lực chiến đấu vượt cấp của nàng có thể đối phó cao thủ Linh Tịch cảnh trung cấp, nhưng Linh Tịch cảnh hậu kỳ hiển nhiên có chút khó khăn, lúc trước nàng đem Lương Tĩnh Viên bức lui là dùng độc, trên đài tỷ võ không cho phép dùng độc. Một loáng sau, ống tay áo của Mộ Chỉ Ly giương lên, một chiếc đàn cổ tinh sảo rõ ràng xuất hiện ở trong tay của nàng. “Đông!” Ngón tay ngọc tinh tế, phủ động Huyền cầm, đột nhiên bắn ra, tiếng đàn du dương nhất thời vang dội, hai đạo cực đoan âm ba trong nháy mắt tịch quyển ra, lấy một loại tốc độ dị thường kinh người, hung hăng hướng đến trên người Thủy Khinh Nhu. “Phanh!” Âm ba ở trên người Thủy Khinh Nhu nổ tung, cuồng bạo lực trực tiếp đem nàng chấn động có chút chật vật bay ra, khi lần nữa rơi xuống, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng. Âm ba này vô sắc vô hình, khi nàng phát giác muốn ứng phó đã không kịp, Đông Phương Ly làm sao luyện qua cả cái này? Thật là làm cho người ta khó lòng phòng bị. Thiên Lực hùng hậu bao trùm trên đàn Cửu Thiên tỳ bà, bàn tay trắng nõn của Mộ Chỉ Ly không ngừng phủ động Huyền cầm, từng đạo âm ba còn lại là không ngừng hướng Thủy Khinh Nhu công kích. Đây là Cầm Lăng Cửu Thiên mà sư phụ Tử Thấm truyền thụ lại cho nàng, Cầm Lăng Cửu Thiên chỉ có bảy chiêu, mà nàng hiện tại sở dụng chính là chiêu thứ ba – Cầm Ba Tập Nhân (âm thanh của đàn tập kích). Ở Mộ Chỉ Ly này công kích không gián đoạn, Thủy Khinh Nhu cũng hơi có vẻ chật vật, công kích này tạo thành thương tổn cũng không tính lớn, nhưng nàng căn bản không thể phân tâm đi đối phó Mộ Chỉ Ly. Nghĩ tới đây, hai tay Thủy Khinh Nhu nhanh chóng cuốn, mênh mông Thiên Lực từ kia trong cơ thể gào thét ra, sau một khắc, trong tầm mắt kinh ngạc của mọi người trực tiếp khởi động một đạo vòng phòng hộ, đem quanh thân bảo vệ. Âm Ba Công của Mộ Chỉ Ly đánh ở trên vòng phòng hộ cũng chỉ nổi lên một chút rung động thôi, muốn phá hủy nhất thời nửa khắc là tuyệt đối không thể. Nhìn Mộ Chỉ Ly không tiếp tục dùng Âm Ba Công đánh, khuôn mặt mềm mại đáng yêu của Thủy Khinh Nhu hiện lên nụ cười, động tác hai tay cũng chưa từng dừng lại, lần lượt phức tay Ấn nhanh chóng kết xuất, mạnh mẽ năng lượng bay lên, một cổ sát ý lạnh lẽo lặng lẽ bao phủ. Cảm nhận được Thiên Lực mạnh mẽ chí cực, trong lòng Mộ Chỉ Ly hiện lên nguy cơ, Thủy Khinh Nhu sợ là muốn dùng một chiêu này hoàn toàn đánh nàng bị thương nặng hoặc chết. Ngón tay ngọc khảy đàn tốc độ tăng nhanh, vốn là tiếng đàn du dương nhẹ nhàng chậm chạp đột nhiên chặt chẽ, kèm theo tiếng đàn biến hóa mọi người chỉ cảm thấy tâm tình của mình cũng nhận lấy ảnh hưởng nhất định, tiếng đàn có lực lượng xuyên thấu lòng người, nghe làm cho người ta có loại cảm giác kinh hãi. Thiên Lực trong cơ thể thông qua năm ngón tay không ngừng ngưng tụ trên dây đàn, hơi thở quanh thân Mộ Chỉ Ly cũng nhanh chóng tăng lên, Hỗn Độn Thiên Lực màu trắng sữa lặng lẽ quay chung quanh, mà dưới lực ảnh hưởng của tiếng đàn tựa hồ càng thêm tinh khiết vài phần. “Bang!” Ngập trời loại ánh sáng xanh chậm rãi thành hình phía sau Thủy Khinh Nhu, vòng phòng hộ trước mặt đã lặng lẽ tiêu tán từ lúc nào, trên dung nhan kiều mị lộ ra một tia tự tin, đột nhiên bước ra một bước, đầu ngón tay trắng nõn cong thành chộp hình dáng, chợt cách hư không một trảo hướng Mộ Chỉ Ly nơi xa chộp tới! “Hàn Băng Trảo!” Thủy Khinh Nhu hét lớn một tiếng, sau một khắc kia bên cạnh như vang lên tiếng sóng biển gầm thét va chạm, quanh thân phảng phất biến thành thế giới băng màu xanh, Tia sáng màu xanh nước biển cùng bầu trời xanh thẳm bao la tương ứng. Ánh sáng màu xanh da trời chậm rãi ngưng tụ, đột nhiên hóa thành một bàn tay màu lam khổng lồ to gần trăm trượng, từ lòng bàn tay nhiều tia lạnh lẽo truyền ra, dưới ánh mặt trời chiếu xuống màu lam càng lộ ra vẻ lóng lánh! Nhìn kia bàn tay băng màu xanh cực kỳ khổng lồ, mặt Mộ Chỉ Ly không đổi sắc, trong mắt xẹt qua lãnh ý, Thiên Lực đột nhiên bắn ra, kèm theo trận trận tiếng đàn ở trên hư không tạo thành một bàn tay màu trắng sữa khổng lồ gần to gần trăm trượng do âm ba tạo thành. Trên bàn tay màu trắng sữa không có nửa điểm năng lượng ba động nhưng làm cho người ta một loại cảm giác huyền ảo, làm cho người ta không dám khinh thường. “Cầm Ba Tập Nhân!” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng từ trong miệng Mộ Chỉ Ly truyền ra, kia bàn tay trắng nõn cũng là chậm rãi lộ ra, cách hư không hướng Thủy Khinh Nhu hạ thủ! “Oanh!” Bàn tay trắng sữa che phủ bầu trời hung hăng chụp tới, trong tầm mắt đang rung động của mọi người đụng vào Hàn Băng Trảo màu xanh! Tiếng vang như tiếng sấm rền từ chỗ hai bàn tay của hai người tiếp xúc trong một ma sát điên cuồng truyền ra, năng lượng cuồng bạo lại càng ở giữa đài tỷ võ xé rách không khí ra, Thiên Lực trong không khí bị ảnh hưởng trở nên rối loạn không chịu nổi. Hai bàn tay điên cuồng cọ sát lẫn nhau, đều là cố gắng phá hủy công kích của đối phương, tầm mắt mọi người lại càng chăm chú nhìn này hai bàn tay khổng lồ này, sợ bỏ qua chút đặc sắc trong nháy mắt. “Răng rắc”. Một đạo tiếng vang thanh thúy đột nhiên truyền ra, chỉ thấy trên lòng bàn tay màu trắng sữa đột nhiên hiện lên một cái khe, dưới lực lượng mạnh mẽ của Hàn Băng Trảo hiện ra thất bại. Khóe miệng Thủy Khinh Nhu chậm rãi vung lên, bàn tay trắng nõn đột nhiên nắm chặt, nhất thời trên Cự chưởng màu trắng xuất hiện càng nhiều vết rách, hiển nhiên một phen này Mộ Chỉ Ly phải thua! Nhìn vết rách càng ngày càng nhiều trên bàn tay màu trắng, trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ tàn nhẫn, đang lúc mọi người kinh ngạc chợt hạ đầu gối ngồi xuống, đàn Cửu Thiên tỳ bà đặt trên hai đầu gối. Ngón tay ngọc xanh nhạt không ngừng ba động Huyền cầm, tiếng đàn bén nhọn từ trên đàn tràn ngập ra. “Tranh!” Một đạo bén nhọn, chói tai tiếng vang đột nhiên truyền vào trong tai mọi người, khiến cho trong lòng mọi người hiện lên cảm giác cực kỳ khó chịu. Một thoáng sau, mọi người phát hiện vốn là Cự chưởng màu trắng đột nhiên nhuộm thành màu đỏ máu vết rách vốn giăng đầy đã lặng lẽ biến mất, lần nữa chống lại bàn tay băng lam kia. Huyết sắc Cự chưởng trong lúc mơ hồ vẫn so với Băng Lam Cự chưởng kia cường hãn hơn không ít, tình huống đột nhiên biến hóa , trên cự chưởng màu xanh bắt đầu xuất hiện từng đạo dấu vết rạn vỡ. Tầm mắt mọi người đi xuống, lúc này mới phát hiện Cửu Thiên tỳ bà của Mộ Chỉ Ly chẳng biết từ lúc nào bị lây nhiễm đầy sắc máu, mà mười ngón tay vốn xanh nhạt giờ phút này đầm đìa máu tươi, đỏ chói mắt, nhiều tia mùi máu tươi lặng lẽ tràn ra . “Tí tách” Giọt giọt máu tươi không ngừng từ tay Mộ Chỉ Ly nhỏ xuống đàn Cửu Thiên tỳ bà, mà sắc mặt Mộ Chỉ Ly so với lúc trước cũng khó nhìn rất nhiều. Thủy Khinh Nhu không nghĩ tới vốn là cục diện tất thắng thế nhưng sẽ phát sinh biến hóa, nhìn về phía Mộ Chỉ Ly sát ý trong mắt lần nữa tăng cường, ngươi cho rằng như vậy ta liền không có biện pháp giết ngươi sao? Thủ Ấn lần nữa biến hóa, một giọt máu từ mi tâm bay ra phóng mạnh về bàn tay màu lam. Dưới năng lượng va chạm cuồng bạo, trong hư không xuất hiện từng khe không gian màu đen, nhìn thấy khiến mọi người cảm khái không dứt, thực lực như vậy quả thật không phải người bình thường có thể so với được. “Ùng ùng” Hai cự chưởng đột nhiên nổ tung, lực lượng còn sót lại mạnh mẽ điên cuồng đánh úp về phía hai người bọn họ, dưới ảnh hưởng của lực lượng, hai người nhất thời bay ngược ra, cùng chậm chạp dừng tại rìa võ đài. “Phụt” Thủy Khinh Nhu phun ra ngoài một ngụm máu tươi, sắc mặt biến thành trắng bệch, hơi thở lại càng uể oải rất nhiều. Vốn là áo màu xanh mát dịu đã biến thành một đống rách rưới màu đỏ thẫm, năng lượng vừa rồi hiển nhiên đã khiến cho nàng bị thương nặng, hiện tại chỉ di động một chút cũng lộ ra vẻ cố sức vô cùng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]