Hai người Mộ Chỉ Ly còn chưa trở về Đông Phương gia, chuyện bọn họ ở tửu lâu cùng với Thủy Khinh Nhu phát sinh xung đột đã truyền trở về, các đệ tử của Đông Phương gia đều đang thảo luận chuyện này. Không thể phủ nhận, sau khi trải qua truyền thừa chi địa lần này cường thế* (tư thái mạnh mẽ) của hai người phô bày, danh vọng* (uy tín) của bọn họ ở Đông Phương gia đã đạt đến một mức độ cao trước nay chưa từng có, tuy rằng ai cũng không nói ra, nhưng trong lòng mọi người nghiễm nhiên đã đem bọn họ cùng Đông Phương Hào đặt ở cùng một độ cao. Hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt đã quen đường đi lại ở Đông Phương gia, đột nhiên phát hiện tất cả đệ tử đi qua đều nhìn về phía tầm mắt của bọn họ mang theo một tia kính sợ. Liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hiểu ra mấy phần. Nói vậy chuyện xảy ra lúc trước bọn họ đều biết toàn bộ rồi sao, bằng không tuyệt đối sẽ không có biến hóa* (thay đổi) lớn như thế. Ngay cả thời điểm trưởng lão phụ trách nhìn thấy bọn họ cũng rất là khách khí, không kiêu ngạo như ban đầu nữa. Nhưng mà, còn không đợi hai người đi về phòng của mình đã bị thông báo đi Nghị Sự điện, ở trong truyền thừa chi địa gây ra động tĩnh lớn như vậy, bị Quán chủ gọi đến hỏi thăm một chút cũng là sự việc nằm trong dự đoán của bọn họ. Nghị Sự điện. Đám người Đông Phương Khiếu ở đây biết được sau khi Đông Phương Ly và Đông Phương Liệt trở về trước tiên chính là đến nơi này, một mặt muốn hỏi thăm kỹ càng một chút bọn họ ở trong di tích đạt được truyền thừa gì, mặt khác là có một số việc muốn dặn dò bọn họ. Thời điểm hai người Mộ Chỉ Ly tới Nghị Sự điện, quan sát sơ lược liền phát hiện Quán chủ cùng với chư vị trưởng lão đều ở trong Nghị Sự điện, lập tức cung kính thi lễ một cái. “Ra mắt Quán chủ, chư vị trưởng lão.” “Chỗ này cũng không có người ngoài, không cần quá câu nệ.” Đông Phương Khiếu chậm rãi lên tiếng nói, trên khuôn mặt uy nghiêm kia mang theo nụ cười nhợt nhạt. Nghe thấy lời nói của Đông Phương Khiếu, Mộ Chỉ Ly thầm kinh ngạc, không nghĩ tới thái độ của Đông Phương Khiếu vậy mà có biến chuyển lớn như thế. Lúc trước Đông Phương Khiếu đối với bọn họ cũng cũng không tệ lắm, vẫn như cũ có vẻ ta đây, nhưng hôm nay lại giống như là trưởng bối nói chuyện với vãn bối. “Đa tạ Quán chủ.” Nếu Đông Phương Khiếu đã nói như vậy, bọn họ cũng không thể kiêng nể gì cả. Thấy thái độ của Đông Phương Ly và Đông Phương Liệt, trong mắt đám người Đông Phương Huấn đều hiện lên một chút hài lòng, bởi vì hai người Đông Phương Ly, Đông Phương gia tổn thất một cao thủ, nhưng mà bọn hắn ai cũng không cảm thấy đáng tiếc. So với bọn họ mà nói, Đông Phương Cường thật sự không là gì cả. Đông Phương Khiếu nghiêm mặt nói: “Nghe nói lần này các ngươi ở trong chỗ truyền thừa đạt được truyền thừa, là di tích truyền thừa như thế nào?” Sau khi chuyện di tích thành truyền tới, thế lực bọn họ khắp nơi đều kinh ngạc, nơi truyền thừa đã thật lâu không có di tích xuất hiện rồi, không nghĩ tới lần này lại xuất hiện. Di tích thượng cổ xuất hiện, cho dù là những trưởng bối bọn họ trông thấy cũng thèm muốn, nhưng truyền thừa chi địa sớm đã có quy định, chỉ có thời điểm đệ tử lịch lãm mới có thể đi, nếu như bọn họ đi chính là trái với quy định, bằng không cũng không bình tĩnh như thế. “Ở trong di tích, ta cùng với Đông Phương Ly đạt được năng lượng nguyên khác nhau về thuộc tính, theo phỏng đoán của hai người chúng ta thì hai tòa di tích trong truyền thừa đều là năng lượng nguyên, chẳng qua là thuộc tính không hoàn toàn giống nhau mà thôi.” Hàn Như Liệt chậm rãi lên tiếng, trên khuôn mặt anh tuấn kia tràn đầy lạnh nhạt, cũng không vì người trước mắt mà có chút biến hóa. Cùng với âm thanh Hàn Như Liệt rơi xuống, trong mắt mấy vị trưởng lão tại chỗ ngay cả Quán chủ cũng hiện lên vẻ cực kỳ kinh ngạc, người khác có lẽ không biết được, nhưng bọn họ lại hiểu rõ cực kỳ những năng lượng nguyên quý giá này! Đây chính là lĩnh ngộ của Thiên đạo Pháp tắc a, là trân bảo của tất cả Tu Luyện Giả đều ước mong lấy được! Mặc dù đã gặp qua rất nhiều thiên tài địa bảo, nhưng trong mắt bọn họ lúc này nhìn về phía hai người Đông Phương Liệt đều mang theo một chút hâm mộ, vận khí* (vận may) của bọn họ không khỏi quá tốt đi, trông mà thèm ah. . . . . . “Khụ khụ” Đông Phương Khiếu ho nhẹ hai tiếng, lúc này mới kéo suy nghĩ của chư vị trưởng lão trở về, tổng cộng bốn tòa di tích dường như là vì tứ đại thế lực bọn họ mà tạo ra mỗi lực lượng một loại, bọn họ Đông Phương gia chiếm giữ hai tòa, đây cũng không phải là lãi to sao? “Hôm nay tìm các ngươi đến đây chủ yếu là có một số việc muốn dặn dò các ngươi một phen, một mặt các ngươi đắc tội Lương Tĩnh Viên, hắn là người có thù tất báo, ngày thường thời điểm các ngươi ra vào chú ý một chút, nhưng có Đông Phương gia ta tồn tại, bọn hắn tuyệt không có dũng khí trắng trợn đối phó các ngươi, dù sao Đông Phương gia ta không phải là ngồi không!” Trong giọng nói của Đông Phương Khiếu tràn đầy ngông cuồng. Hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt cung kính đứng ở tại chỗ nghe Đông Phương tiếu dặn dò, trong lòng lại biến hóa rất nhiều. Quán chủ nói như vậy không nghi ngờ gì liền cho hai người bọn họ chỗ dựa rồi! Một khi Lương Tĩnh Viên bên ngoài đối phó bọn họ, đó chính là không tôn trọng đối với toàn bộ Đông Phương gia, đây cũng không phải là đơn giản như vậy. . . . . . Thái độ hôm nay của Quán chủ thật sự vượt ra ngoài dự đoán của bọn họ, sự ủng hộ này ủng hộ quả thực vượt quá phạm vi của đệ tử bình thường ah, cho dù là bọn họ có tiềm lực, Đông Phương gia cũng không nên tỏ rõ cho lập trường như vậy chứ? “Hai tháng nữa là thời điểm tư cách chiến bắt đầu, đến lúc đó tứ đại thế lực chúng ta sẽ lựa chọn đệ tử ưu tú nhất tiến hành khảo thí* (kiểm tra),mỗi thế lực mười người, tổng cộng bốn mươi người, và cuối cùng là chọn ra mười đứng đầu. Hai người các ngươi sẽ đại diện cho Đông Phương gia xuất chiến, mà thành tích lần này sẽ ảnh hưởng đến sự phân bố tài nguyên của tứ đại thế lực chúng ta, ta hi vọng các ngươi có thể làm hết sức. Một khi thành công, chắc chắn có trọng thưởng.” Nghe đến đó, hai người Mộ Chỉ Ly cũng hiểu được mấy phần, ngay từ đầu bọn họ đã biết được chuyện tư cách chiến, hiện tại rốt cục gần đến rồi. “Bọn ta sẽ tận lực* (cố gắng)!” Ở tư cách chiến đạt được thành tích tốt không chỉ là vì Đông Phương gia, mà còn vì chính bọn họ, khẳng định thực lực bản thân, đãi ngộ sau này của bọn họ sẽ bất đồng* (khác). “Hai quả không gian giới chỉ này cho các ngươi, nếu như tài nguyên tu luyện không đủ cứ đi kho tài nguyên kho lấy.” Đông Phương Khiếu vung tay lên, hai quả không gian giới chỉ đã rơi vào trong tay bọn họ: “Một tháng sau sẽ tiến hành buổi bán đấu giá một lần, bên trong có lẽ sẽ có bảo bối các ngươi cần, không bận thì đi xem một chút.” Đợi sau khi Đông Phương Khiếu đem toàn bộ dặn dò xong, hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt cùng nhau trở về bên trong phòng mình. Rất rõ ràng, từ thái độ của Đông Phương Khiếu là có thể nhìn ra bọn họ nghiễm nhiên đã trở thành đệ tử đứng đầu thực sự của Đông Phương gia, tư cách chiến, thật là làm cho người ta mong đợi ah. . . . . . Mộ Chỉ Ly đem không gian giới chỉ mở ra nhìn, trong mắt cũng hiện lên rất kinh ngạc: “Trong này lại có tinh thạch! Đông Phương gia lần này thật là xuất hết vốn ah.” Hiệu quả của việc dùng tinh thạch tu luyện so với đan dược nhanh hơn rất nhiều, chẳng qua là mức độ trân quý* ( quý báu) của tinh thạch cũng vượt xa đan dược. Nghe thấy lời nói của Mộ Chỉ Ly…, Hàn Như Liệt cũng là vẻ mặt kinh ngạc: “So với những tinh thạch này, bài danh* (những người tham gia trận đấu) của tứ đại thế lực càng thêm quan trọng. Hiện tại Đông Phương Cường đã chết, đương nhiên chúng ta phải thay thế vị trí của Đông Phương Cường. Bọn họ cũng không phải là người tri ân không báo, Đông Phương gia từ đầu tới cuối cũng không có bạc đãi bọn họ, vì Đông Phương gia đem hết toàn lực tranh thủ thứ bậc* (thứ tự) tốt là việc bọn họ nên làm. “Ta đối với buổi bán đấu giá kia trái lại cảm thấy rất có hứng thú, không biết có thể hay không xuất hiện bảo bối gì?” Trên mặt Mộ Chỉ Ly mang theo một nụ cười tươi tắn, nàng chưa từng tham gia buổi đấu giá như thế. Hàn Như Liệt sủng nịch cười cười: “Quán chủ đã cố ý nhắc tới, chắc chắn có thứ tốt, đến lúc đó chúng ta cùng đi xem.” Thời điểm hai người đang nói vui vẻ, Xảo Xảo lại cho hai người một chậu nước lạnh: “Hiện tại hai người các ngươi bộ dáng nghèo kiết xác cho dù thấy được bảo bối cũng mua không được a!” Tuấn Tuấn bất đắc dĩ buông tay: “Sự thật là như vậy, sau khi các ngươi tới Chủ thế giới trên căn bản không có thu nhập, những thứ có thể xuất hiện ở buổi đấu giá đều không rẻ, việc vung tiền như rác thường xuyên xuất hiện* (xảy ra).” Nghe vậy, lúc này Mộ Chỉ Ly mới ý thức được cái vấn đề này, không khỏi lên tiếng nói: ” Tiền lưu thông của Chủ thế giới này là đan dược?” “Đúng vậy, tiền lưu thông chủ yếu chính là Trúc Cơ Đan, bởi vì Trúc Cơ Đan có thể dùng để tu luyện, đối với tất cả Tu Luyện Giả đều hữu dụng* (có ích) , cho nên dùng nó làm tiền lưu thông là thích hợp nhất.” Xảo Xảo đối với Chủ thế giới vẫn là có hiểu biết tương đối. “Trừ bỏ cái đó, Kim Đan, Linh Tịch Đan… cũng có xem như tiền lưu thông, một viên Kim Đan tương đương một nghìn viên Trúc Cơ Đan, một viên Linh Tịch Đan tương đương một nghìn viên Kim Đan, các ngươi tự mình tính toán đi.” Tuấn Tuấn nói thêm. Hàn Như Liệt gật đầu: “Hiện tại mỗi ngày ngoài tu luyện ta cũng có thể ngưng luyện* (cô đọng) ra Kim Đan, nhưng tốc độ này thật sự là quá chậm, lấy đan dược của chúng ta bây giờ đừng nói là cầm đi mua đồ, cung cấp cho chúng ta tu luyện sợ là cũng không đủ.” “Trừ phi đem tinh thạch cầm đi làm tiền mặt, chẳng qua như thế rất không đáng, tuyệt đối không thể làm như vậy.” Mộ Chỉ Ly nhíu mày, hóa ra thời điểm ở Thiên Huyền Đại Lục, kim tệ* (tiền) đối với nàng mà nói chỉ là một con số, căn bản là dùng không hết, nhưng mà đến Chủ thế giới chính mình thật sự là nhất cùng nhị bạch* (có tiếng là nghèo) Hàn Như Liệt cũng có chút bất đắc dĩ, hắn đảm nhiệm chức Thiếu chủ về sau vậy mà nghèo đến độ nổi tiếng, nghĩ tới thật đúng là thú vị. “Mặc dù hiện tại rất nghèo, nhưng là các ngươi cùng người khác không giống nhau, các ngươi lại có cách kiếm ah!” Xảo Xảo nhướng mày nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo* (đẹp đẽ) kia giương lên nụ cười giảo hoạt. “Ý của ngươi là?” Mộ Chỉ Ly hỏi. “Chủ nhân ngươi không phải là Dược Sư sao? Hiện tại ngươi đã đột phá, có thể luyện chế đan dược của Chủ thế giới, nếu như người có thể luyện chế ra mấy viên Lưu Di Đan còn lo không có tiền?” Xảo Xảo cười hì hì. Mộ Chỉ Ly vỗ trán: “Đúng vậy ah, ta làm sao đem chuyện này quên mất.” Dược Sư vốn là nghề vơ vét của cải nhiều nhất, nàng có thể nào đem chuyện này quên mất, như vậy tất cả có thể giải quyết dễ dàng. “Chủ nhân, ngươi cũng có thể làm Chế Giáp Sư, giá trị của một áo giáp cũng không thấp. Lần này ở truyền thừa chi địa chém giết không ít yêu thú, dùng da lông của những yêu thú này làm vật liệu bắt đầu chế luyện là được!” Tuấn Tuấn cười nói, chủ nhân này của mình thật là đãng trí quá chừng ah. . . . . . Nghe thấy lời nói của Tuấn Tuấn lời, trong mắt Hàn Như Liệt có tia sáng kỳ dị, mình vừa vặn phù hợp yêu cầu của Chế Giáp Sư, trở thành Chế Giáp Sư là một lựa chọn không tồi. Đến lúc đó làm cho Ly nhi một chiếc áo giáp, tính an toàn cũng sẽ được cải thiện rất nhiều. Hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt liếc mắt nhìn nhau, đều là nhìn thấu suy nghĩ của đối phương, không nhịn được đồng loạt cười ra tiếng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]