Chương trước
Chương sau
Hàn Như Liệt nhìn vẻ mặt nghi ngờ mọi người không khỏi lên tiếng giải thích: “Mới vừa rồi là Ma Nhãn Con Báo huyễn hóa ra ảo cảnh, cho nên mọi người mới có thể nhìn thấy cảnh tượng không muốn nhìn thấy trong đáy lòng”.
Lời nói của Hàn Như Liệt rất đơn giản, cũng đã đem chuyện giải thích rõ ràng sáng tỏ. Nghe hắn nói xong, mọi người lúc này mới như thể hồ quán đính *(là thành ngữ chỉ ý thức tỉnh) tỉnh ngộ lại bình thường.
Không nghĩ tới bọn họ tìm Ma Nhãn Con Báo lâu như vậy, thời điểm chân chính gặp được, bọn họ cái gì cũng không biết.
“Ma Nhãn Con Báo đâu?” Một người lập tức hỏi vấn đề mọi người quan tâm nhất. Nếu là bắt được Ma Nhãn Con Báo, vậy cũng có nghĩa bọn họ ít nhất có thể trở thành người đứng thứ ba trong Trục Đỉnh Tái Sự .
Lấy hàm kim lượng*(ý là độ khó của cuộc thi này) của Trục Đỉnh Tái Sự, có thể đứng thứ ba cũng đã cực kỳ không dễ, có khả năng đứng ở thế lực đỉnh phong của toàn bộ đại lục rồi, chuyện như vậy ai có thể không chú ý?
“Ta đã giải quyết Ma Nhãn Con Báo, hơn nữa chiếm được ma nhãn của nó.” Hàn Như Liệt tuyên bố
“Khó trách, nghe nói ngoại trừ mình tự bài trừ ảo giác ra , chỉ còn có cách giết Ma Nhãn Con Báo thì những thứ ảo tưởng này mới có thể biến mất.” Tên còn lại cảm khái nói, chuyện tình về Ma Nhãn Con Báo không ít người biết được
Mới vừa rồi ảo giác kinh khủng kia bọn họ đều rất tinh tường, không nghĩ tới Hàn Như Liệt lại có thể thoát khỏi ảo giác nhanh như vậy, có thể thấy được tâm tính mạnh mẽ, sẽ không bị những chuyện khác dễ dàng ảnh hưởng đến mình.
Hết thảy nói thì đơn giản, nhưng thật sự làm có bao nhiêu khó khăn, trong lòng mọi người đều cực kỳ rõ ràng. Người Thần quyết Cung nhìn một màn này, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Vốn là mục tiêu của bọn họ chính là Ma Nhãn Con Báo này, nhưng hôm nay người Hàn gia đã đạt được.
Hàn Như Liệt chậm rãi đi tới Mộ Chỉ Ly bên cạnh, nói: “Ly nhi, cái này cho nàng.” Vừa nói xong, thì đã đưa ma nhãn của Ma Nhãn Con Báo cho Mộ Chỉ Ly.
Ma nhãn lúc này cũng không còn máu tanh, mà giống như bảo thạch màu lam vô cùng mỹ lệ, trong đó đường vân kia không khỏi làm cho người ta có một loại cảm giác quỷ dị. Ma nhãn lúc này có sự chênh lệch so với Mộ Chỉ Ly chứng kiến lúc trước, có lẽ là thiếu mấy phần linh động, hoặc giả là thêm mấy phần cứng rắn.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly ngẩn ra, chợt lắc đầu nói: “Như vậy sao được, đây là của chàng mà.”
Hàn Như Liệt khẽ mỉm cười, nói: “Của ta chính là của nàng, nếu ta không có thoát khỏi ảo giác …, thì nàng cũng giải quyết được Ma Nhãn Con Báo mà, không phải sao?” Ly nhi ngốc này, mỗi lần mình tặng đồ cho nàng thì không muốn nhận, chính vì loại đơn thuần này càng làm cho người ta thêm yêu thích.
“Nhưng chuyện cũng không phải là như vậy, cái này vốn là của chàng.” Mộ Chỉ Ly cự tuyệt nói, sao nàng có thể nhận lấy? Đây cũng không phải là quan hệ đến một mình Liệt, mà có liên quan đến toàn cả gia tộc Hàn gia!
Nhưng trong lòng thì hiện lên vài phần cảm động, từ những cử chỉ của Liệt thì có thể nhìn ra hắn thiệt tình với mình. Nàng chỉ cần biết điểm này là tốt rồi, về phần Trục Đỉnh Tái Sự lần này, bọn họ có thể lại đi tìm Xích Luyện Hổ!
Trên mặt Hàn Như Liệt biến sắc nghiêm túc nói: “Đây là vi phu đưa cho nàng, nàng nhất định phải nhận, nếu không, ta sẽ tức giận.”
“Thiếu chủ phu nhân, ngài nhận đi, đây là tâm ý của Thiếu chủ đối với ngài, nếu ngài không nhận lấy…, chúng ta cũng không dùng được nữa.” Một người Hàn gia đi theo ồn ào nói
Theo lời người này vừa nói ra , mọi người Hàn gia rối rít lên tiếng phụ họa. Bộ dáng kia phảng phất Mộ Chỉ Ly không nhận thì thật xin lỗi bọn họ, khiến cho Mộ Chỉ Ly rất là làm khó.
“Ly nhi, thu đi. Ma Nhãn Con Báo này vốn là Thần Quyết Cung các nàng đang tìm kiếm . Nếu như bị chúng ta lấy đi …, tình cảnh của nàng sẽ rất lúng túng, huống chi mục tiêu của chúng ta cũng không phải là Ma Nhãn Con Báo này.”
Mộ Chỉ Ly nhìn một chút ma nhãn kia lại nhìn một chút vẻ mặt thành thật Hàn Như Liệt, chợt gật đầu nói: “Tốt” nàng nhận lấy, Hàn Như Liệt nói rất hợp lý.
Nếu là chỉ có một mình nàng .., nàng tuyệt đối sẽ không nhận lấy, nhưng bây giờ lại cũng không phải một mình nàng. Thần Quyết Cung bọn họ tìm lâu như vậy thật vất vả tìm được Ma Nhãn Con Báo, nếu như bị người Hàn gia cướp đi …, nghĩ đến trong lòng mọi người cũng sẽ không dễ chịu.
Cách làm của Liệt như thế không thể nghi ngờ là vì nàng suy nghĩ, cứ như vậy quan hệ của nàng ở Thần Quyết Cung chẳng những không lúng túng, ngược lại có vẻ rất tốt. Liệt làm mọi việc đều nghĩ cho nàng, sao nàng lại không biết Ma Nhãn Con Báo đối với bọn họ mà nói cũng không phải là đồ có thể bỏ qua.
Bất luận là Xích Luyện Hổ hay là Cuồng Bạo Yêu Long cũng không phải dễ dàng giải quyết, huống chi bọn họ cũng không có thể bảo đảm người khác lúc trước đã tìm được hai loại yêu thú kia tồn tại, nếu không Trục Đỉnh Tái Sự chuyện lần này bọn họ chính là không có chút thành tích nào.
Nhìn thấy Mộ Chỉ Ly đáp ứng, trước mặt Hàn Như Liệt nổi nụ cười: “Lúc này mới biết nghe lời sao!” Hắn thân là Thiếu chủ Hàn gia, quyết định của hắn tuyệt đối sẽ không có bất kỳ người nào phản đối, nhưng Ly nhi sẽ giống như lúc trước.
Ở trong Thần Quyết cung hắn không có biện pháp chiếu cố nàng, đương nhiên cũng không thể dưới loại tình huống này để cho mọi người Thần Quyết Cung có ấn tượng không tốt đối với nàng. So với Ly nhi , ma nhãn này căn bản không coi là cái gì. . . . . .
Hàn Như Liệt dùng đao cắt đầu ngón trỏ Mộ Chỉ Ly, một giọt máu tươi chính là rơi xuống ma nhãn . Màu u lam ma nhãn có một đạo huyết sắc hiện lên, bên tai mọi người nổi lên một đạo giọng nói nhắc nhở: “Ma nhãn của Ma Nhãn Con Báo đã do Thần Quyết Cung Mộ Chỉ Ly đoạt được!”
Cái giọng nói này liên tục nói ba lần mới hoàn toàn biến mất, mà cùng một thời gian tất cả mọi người nghe được rõ ràng.
Thế nên Mộ Chỉ Ly mới biết thì ra là nhận được vật tranh tài , cần rỉ máu để xác nhận, kể từ đó sẽ không có ai có thể đánh chủ ý lên bọn họ. Mà máu người nào rơi trên đó, sẽ tự động ngầm thừa nhận chính xác người bắt được.
Thì ra là, đây chính là điều kiện tiên quyết để một người nổi danh như thế nào. Nếu không phải Liệt cắt tay nàng …, nàng còn không biết lại có một sự việc như vậy.
Mọi người Thần Quyết Cung kinh ngạc nhìn Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt, vốn bọn họ đều cho rằng Ma Nhãn Con Báo này bị người Hàn gia chiếm được, trong lòng không khỏi có chút buồn bực, chẳng qua loại chuyện này bọn họ không có biện pháp nào nói ra, dù sao trước đó không lâu Hàn gia mới cứu bọn họ.
Ai cũng không nghĩ tới cuối cùng ma nhãn này lại rơi vào trong tay Thần Quyết Cung bọn họ, hiển nhiên là Hàn gia giao cho Mộ Chỉ Ly, lần này thật khiến bọn họ không biết nói gì cho phải.
Cái này, ít nhất Thần Quyết Cung đã giữ vững thành tích thứ ba, mà Hàn gia vẫn như cũ cái hạng gì cũng không có. Nếu là lúc này đi tới nói không muốn khỏi quá mức dối trá, nhưng cái gì cũng không nói thật giống như quá. . . . . . Nhưng không thể phủ nhận chính là trong lòng mọi người đều có chút vui mừng.
Tầm mắt Lăng Lạc Trần rơi vào trên người Hàn Như Liệt, trong mắt thoáng lên vẻ phức tạp, cuối cùng cũng không nói gì. Việc đã đến nước này, hắn nói gì cũng là vô dụng.
Chuyện Ma Nhãn Con Báo đã bị Thần Quyết Cung lấy được đã bị tất cả thế lực đều biết, có người hâm mộ, có người ghen tỵ.
Đoàn người Lôi gia và Thần Vực minh khi nghe tin tức kia , trên mặt đều hiện tức giận. Nếu không phải lúc trước có người Hàn gia xuất thủ …, bọn hắn đã giải quyết toàn bộ người Thần Quyết Cung !
Kể từ đó, Ma Nhãn Con Báo cũng sẽ không rơi vào trên tay của bọn họ, lúc này xem ra rõ ràng chính là Thần Quyết Cung đoạt Ma Nhãn Con Báo của bọn hắn!
“Chết tiệt, Ma Nhãn Con Báo lại rơi vào trong tay Thần Quyết Cung !”
“Ghê tởm người Hàn gia, nếu không phải bọn họ làm hư chuyện tốt của chúng ta…, Ma Nhãn Con Báo kia chính là của chúng ta rồi!”
Trong mắt Lôi Thừa Vĩ hiện lên vẻ tàn khốc: “Khoản nợ này, chúng ta tổng sẽ đòi lại ! Tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ nhẹ nhàng như vậy!”
“Đúng vậy a, sẽ làm cho bọn họ trong một thời gian ngắn biết được đắc tội Lôi gia chúng ta cũng sẽ không có quả ngon để ăn, không được bao lâu sẽ khiến bọn họ hối hận!”
. . . . . .
Đoàn người Thần quyết Cung trầm mặc chỉ chốc lát, sau đó Lăng Lạc Trần lên tiếng gọi Mộ Chỉ Ly tới đây.
Đoàn người Thần Quyết Cung tụ tập lại với nhau, cách đoàn người Hàn gia cũng không gần. Bọn họ cần phải thương thảo một chút chuyện kế tiếp.
“Lăng Sư huynh, chuyện gì?” Mộ Chỉ Ly lên tiếng hỏi, nhưng trong lòng thì đại khái cũng có đáp án.
Nghe vậy, Lăng Lạc Trần nhìn thoáng qua mọi người lúc này mới lên tiếng nói: “Tin tưởng mọi người hiện tại cũng biết người Lôi gia và Thần Vực Minh cũng không có ở xung quanh chúng ta, nói vậy đã rời đi. Đã như vậy, chúng ta cũng không cần thiết phải tiếp tục ở cùng với người Hàn gia, dù sao không phải cùng một thế lực, ở chung một chỗ lúc gặp chuyện luôn có một chút bất đồng.”
Lời nói của Lăng Lạc Trần đúng là nói ra tiếng lòng của mọi người, bọn họ cùng Hàn gia quan hệ ở giữa đều là Mộ Chỉ Ly. Trên thực tế bọn họ đều chẳng qua là người xa lạ thôi, như vậy ở chung một chỗ bất luận là hành động hay là ngôn ngữ đều có chút không được tự nhiên.
“Đúng vậy , Hàn gia lần này đúng là giúp chúng ta một việc lớn, nhưng tiếp tục cùng nhau song phương cũng sẽ phát sinh mâu thuẫn, ta nghĩ chúng ta hay là tách ra thì tương đối thích hợp.” Kỳ Mạnh Nhiên nói ra ý kiến của mình.
Mọi người rối rít phụ họa, đồng ý cái nhìn này. Mộ Chỉ Ly ở một bên nghe lời của bọn hắn cũng chưa lên tiếng, điểm này nàng cũng đã sớm nghĩ tới.
Dù sao bọn họ cũng là hai thế lực, không có cách nào luôn ở cùng nhau. Đối với lần này nàng cũng rất là bất đắc dĩ, vốn là rất muốn ở cùng với Liệt trong Trục đỉnh Tái Sự, nhưng trên thực tế căn bản không thể thực hiện được.
Ánh mắt Lăng Lạc Trần rơi vào trên người Mộ Chỉ Ly, nhìn Mộ Chỉ Ly vẫn chưa nói chuyện không khỏi lên tiếng nói: “Chỉ Li sư muội, ta nghĩ ngươi dứt khoát hãy đi cùng người Hàn gia đi, đợi đến lúc kết thúc cuộc thi chúng ta sẽ cùng nhau trở về.”
“A?” Mộ Chỉ Ly một trận kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới Lăng Lạc Trần lại sẽ nói ra những lời như vậy.
Khóe miệng Lăng Lạc Trần tràn ra nụ cười nhợt nhạt , lần nữa xác định lời hắn vừa mới nói : “Ma Nhãn Con Báo hiện tại đã thuộc về Thần Quyết Cung chúng ta, mặc dù chúng ta không tìm thấy những thứ yêu thú khác hoặc là không đối phó được, chúng ta cũng đứng thứ ba.
Chuyện này, mặc dù Hàn gia không có nói thẳng ra, nhưng rõ ràng là bọn hắn tặng cho chúng ta . Nếu không phải nhìn mặt mũi của Chỉ Ly sư muội…, quả quyết sẽ không phát sinh chuyện như vậy.
Ta thấy ngươi hãy đi theo bọn họ, nếu là có thể có khả năng giúp bọn họ, đó cũng là một phần tâm ý của Thần Quyết Cung chúng ta. Về phần chúng ta, ngươi không cần có gánh nặng.”
Hắn có thể hỗ trợ cũng chỉ có như vậy thôi, hắn biết Chỉ Ly không muốn rời khỏi Hàn Như Liệt, vậy cũng chỉ có mượn một lý do như thế để cho bọn họ tiếp tục ở cùng nhau rồi, mà hắn có thể làm chính là để cho mọi người ngậm miệng không nói chuyện này.
Vừa nói xong, không đợi Mộ Chỉ Ly trả lời, Lăng Lạc Trần chính là nhìn mọi người nói: “Chuyện này sau khi trở về không cho phép nói cho bất luận kẻ nào, biết không?”
Nghe vậy, mọi người rối rít gật đầu: “Biết!” Vốn là chuyện tình Ma Nhãn Con Báo bọn họ đã cảm thấy rất là băn khoăn, hiện tại chuyện nhỏ này bọn họ nhất định làm được .
“Chỉ Ly sư muội, ngươi hãy đi đi! Yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không nói ra !”
“Đúng vậy, chúng ta bên này đã không có chuyện gì rồi, ngươi cứ yên tâm đi đi.”
Mọi người rối rít phụ họa nói, trong khoảng thời gian ngắn nhìn thấy Hàn Như Liệt và Mộ Chỉ Ly ở cùng nhau, bọn họ có thể nhìn ra tình cảm của hai người có nhiều sâu đậm, đương nhiên là không muốn tách ra , mà bọn họ cũng nguyện ý thành toàn bọn hắn.
Trong mắt Thiên Nhi mang theo một nụ cười thúc giục nhìn Chỉ Ly nói: “Đúng a tỷ, tỷ hãy đi đi! Nếu là tỷ phu biết tin tức kia nhất định sẽ rất vui!”
Nghe lời mọi người nói…,trên mặt Mộ Chỉ Ly cũng chậm rãi hiện lên nụ cười. Ngẫm nghĩ dưới tình huống này xác thực không có gì không thể , lập tức không hề cự tuyệt nữa: “Vậy thì cám ơn các ngươi!”
Lời này vừa nói ra, mọi người Thần Quyết Cung rối rít nở nụ cười.
Đơi sau khi xác định điểm này, đoàn người chính là cùng đi đến trước mặt người Hàn gia.
Lăng Lạc Trần nhìn đoàn người Hàn Như Liệt thi lễ một cái nói: “Vô cùng cảm tạ quý gia tộc lúc trước xuất thủ tương trợ, phần ân tình này chúng ta tuyệt đối sẽ không quên mất. Nếu có chỗ nào cần chúng ta , chỉ cần lên tiếng chúng ta nhất định bất chấp gian nguy không chối từ!”
Đoàn người Thần Quyết Cung rối rít ôm quyền nhìn đoàn người Hàn gia, bọn họ trao đổi cùng vớingười Hàn gia mặc dù không nhiều lắm, đối phương cũng chỉ là vì Mộ Chỉ Ly gặp nguy hiểm nên mới cứu bọn họ, nhưng không thể phủ nhận nếu không có bọn họ xuất thủ.., bây giờ bọn hắn đã là một cỗ thi thể.
“Gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, vốn là việc chúng ta nên làm, quý phái khách khí.” Trước mặt Hàn Như Liệt vẫn như cũ là nụ cười tà khí, trong lời nói cũng là có chút thành khẩn.
Không thể phủ nhận, lời nói của Hàn Như Liệt làm cho người ta tìm không được chút sai xót, nếu không phải hiểu rõ Hàn Như Liệt sẽ cho rằng hắn là một người chung đụng vô cùng tốt.
“Làm phiền lâu như vậy thật sự không tốt, chúng ta ở chỗ này đi trước phải từ biệt tại đây rồi!” Lăng Lạc Trần đem mục đích nói ra.
Nghe được lời của Lăng Lạc Trần…, trên mặt đoàn người Hàn gia cũng không có chút kinh ngạc nào. Bọn họ vốn là hợp tác ngắn ngủi, cái này chia ra cũng làhợp tình lý. Song nụ cười nơi khóe miệng Hàn Như Liệt cũng không khỏi đọng lại ở, tầm mắt rơi vào trên người Mộ Chỉ Ly .
Chẳng lẽ lúc này mới gặp mặt không bao lâu lại muốn chia lìa sao? Nghĩ tới đây, trong tim của hắn chính là không khỏi dâng lên cảm giác mất mát..
Mặc dù tâm tình mất mát, Hàn Như Liệt đáp lời nhưng cũng không chậm: “Tốt lắm, lúc này nên từ biệt đi.” Dù sao lúc này cũng không phải là một mình hắn, nếu hắn do dự …, thì chắc chắn chuyện tình sẽ cực kì lúng túng.
Đoàn người Thần Quyết Cung lần nữa thi lễ một cái, chính là rối rít xoay người rời đi, mí mắt Hàn Như Liệt buông xuống, ánh sáng trong mắt dần dần lờ mờ. . . . . .
Cho đến khi một đôi giày màu trắng rơi vào trong tầm mắt của Hàn Như Liệt, lúc này mới kinh ngạc ngẩng đầu lên. Vừa ngẩng đầu chính là thấy gương mặt hoa đào tuyệt mỹ chói lọi của Mộ Chỉ Ly.
“Ly nhi, làm sao nàng ?” Hàn Như Liệt kinh ngạc lên tiếng
Trước mặt Mộ Chỉ Ly tràn đầy nụ cười sáng lạn: “Làm sao vậy! Hiện tại ta phải dựa vào chàng, không hoan nghênh a?” Sao nàng lại nhìn không ra cảm xúc của Liệt trong nháy mắt chứ, nhìn bộ dáng hắn lúc ngây người lại càng vô cùng khả ái.
“Hoan nghênh, hoan nghênh!” Hàn Như Liệt vừa nói vừa ôm Mộ Chỉ Ly vào trong lòng: “Ta cứ nghĩ rằng nàng lại muốn đi.”
Mộ Chỉ Ly đỏ mặt tựa vào trong ngực Hàn Như Liệt, phải biết rằng lúc này mọi người Hàn gia vẫn nhìn hai người bọn họ đây.”Mau buông ra , ở đây còn có người!”
Cảm nhận được người ở trong ngực xấu hổ, lúc này Hàn Như Liệt mới buông lỏng nàng ra. Xoay người thấy đệ tử Hàn gia xung quanh với vẻ mặt mập mờ nói: “Nên làm gì thì làm đi!”
Lời này vừa nói ra, mọi người tại chỗ rối rít quay đầu đi, cũng không dám nhìn nữa. Phải biết rằng Thiếu chủ nổi giận…, bộ dáng kia rất kinh khủng .
Thấy thế, Mộ Chỉ Ly không khỏi cười ra tiếng.
Ngay sau đó, mọi người chính là hướng phương hướng đã định mà đi tới. Lúc này bọn họ phải tìm chính là nơi ở Xích Luyện Hổ và Cuồng Bạo Yêu Long ! Ở chỗ này mặc dù không xưng là giành giật từng giây khủng bố như vậy, nhưng trên thực tế cũng không kém bao nhiêu.
Dù sao hành động chậm một phân chính là thiếu một phân cơ hội, đương nhiên bọn họ sẽ không nguyện ý không công bỏ qua cơ hội như vậy.
“Nàng không đi chung với đoàn người Thần Quyết Cung sao ? Ở cùng ta không có vấn đề gì chứ?” Nắm tay nhỏ bé của Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt lên tiếng hỏi
Đối với việc Chỉ Ly có thể lưu lại ở cùng hắn, đương nhiên hắn là hết sức vui mừng, chẳng qua là hắn cũng không hi vọng chuyện này có ảnh hưởng gì đến Chỉ Ly.
Khóe miệng Mộ Chỉ Ly giương lên nụ cười nhợt nhạt : “Yên tâm đi, không có vấn đề !” Tiếp theo, Mộ Chỉ Ly nói ra mấy lời nói mới vừa rồi của các huynh đệ Thần Quyết Cung.
Nghe xong đây hết thảy, trước mặt Hàn Như Liệt cũng hiện lên vẻ kinh dị: “Đây là đề nghị của Lăng Lạc Trần?” Thiên tính vạn tính hắn cũng không nghĩ tới đây chính là đề nghị của Lăng Lạc Trần, này có chút không phù hợp lẽ thường a.
Nhìn bộ dáng Hàn Như Liệt kinh ngạc, khóe miệng Mộ Chỉ Ly nụ cười nồng đậm rực rỡ: “Phát hiện chàng lúc trước ăn dấm sai đi? Chàng hiểu lầm Lăng sư huynh a .”
Nghe vậy, Hàn Như Liệt bĩu môi: “Vậy làm sao biết tiểu tử kia có phải hay không đánh những chú ý khác. . . . . .”
“. . . . . .”
Vốn là nếu là một ngoại nhân tiến vào trong đoàn người Hàn gia …, tất cả mọi người sẽ có ý kiến , nhưng là đối với cái vị Thiếu chủ phu nhân mọi người cũng vô cùng hài lòng.
Phảng phất vốn là chính là từ trong cùng một gia tộc, mọi người ở chung vô cùng hòa hợp. Y thuật của Mộ Chỉ Ly, hiển nhiên cũng có không ít người hỏi, đối với lần này Mộ Chỉ Ly cũng giải thích vì sao phải châm cứu.
Biết được điều này các đệ tử rối rít cảm khái cái kia thật thần kỳ, mà ở trong khoảng thời gian này, có mấy đệ tử tu luyện hoặc bình thường đi ra ngoài tạo thành bệnh không tiện nói ra cũng bị Mộ Chỉ Ly châm đến khi bệnh được giải trừ hết!
Mà ở trong quá trình như vậy, Mộ Chỉ Ly thử đem năng lượng màu đen kia cho tràn vào trong Thiên Huyền Thần Châm , kể từ đó chữa khỏi lại có hiệu quả tốt! Hiệu quả tốt hơn so với dùng Thiên Lực để vận dụng châm pháp, chẳng qua là nàng vẫn như cũ không rõ ràng lắm năng lượng màu đen kia đến tột cùng là vì sao.
Cho đến khi Hàn Như Liệt hỏi đến năng lượng màu đen kì là này, hắn cảm nhận được nồng đậm sinh cơ, có cảm giác vô cùng tương tự với một loại năng lượng không thể nào tồn tại!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.