Chương trước
Chương sau
Với tư cách là Long tộc, Thiên Nhi cũng có thể sinh hoạt cùng một chỗ cùng với mình, trở thành một thành viên trong hàng đệ tử của Thần Quyết Cung, vậy chứng tỏ người khác của Long tộc cũng có thể như vậy. Long tộc khác với con người, lúc bọn hắn vừa sinh ra đã có được thực lực mạnh mẽ, cũng bởi vậy thực lực của từng người trong Long tộc cũng không phải là mạnh mẽ bình thường.
Đối với bọn hắn, biến thành hình người chỉ là một chuyện rất đơn giản, càng suy nghĩ theo phương hướng này, Mộ Chỉ Ly lại càng cảm thấy khả năng này càng lớn, chẳng lẽ sư mẫu của mình thật là Long tộc?
Nhìn bộ dạng kia của Mộ Chỉ Ly, Thiên Nhi biết là nàng đã tiếp thu ý kiến của mình. Quả thực, chính nàng cũng cho rằng như vậy, sau khi thực lực đạt tới cảnh giới này, mọi người căn bản không cách nào phân biệt được nàng là con người hay là Long tộc, mọi người không biết cũng không có gì kỳ quái.
“Đợi sau khi bốn điện trao đổi này kết thúc, ta sẽ đến hỏi sư phụ và Điện chủ điện Thanh Long, hy vọng có thể có được một ít tin tức.” Mộ Chỉ Ly cười nói, cho dù thế nào, so với lúc trước cái gì cũng không biết, bây giờ ít nhất đã biết được một chút tin tức.
Thiên Nhi gật đầu: “Bây giờ đi xem tuyệt học của điện Huyền Vũ là như thế nào thôi! Chắc chắn cũng sẽ không kém bao nhiêu so với Long Ngao Cửu Tiêu đâu. Nếu ngươi có thể học hết toàn bộ tuyệt học của cả bốn điện thì không biết sẽ chấn động đến bao nhiêu người đâu.”
Nếu người bên ngoài nghe thấy lời Thiên Nhi nói bây giờ thì tất nhiên sẽ cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi, bắt đầu lĩnh hội tuyệt học của bốn điện khó khăn đến như thế nào. Có thể lĩnh hội được một môn đã có thể gọi là thiên đại phúc khí (may mắn trời ban),cả bốn môn thì đúng là chuyện mà mọi người không dám nghĩ đến.
Thế nhưng, hai người Mộ Chỉ Ly và Thiên Nhi đều không cảm thấy đây là một chuyện không thể nào làm được, bởi vì trên người bọn họ, những sự việc thần kỳ phát sinh quá thường xuyên.
Mộ Chỉ Ly không tỏ rõ ý kiến: “Cố gắng lên, lĩnh hội được thêm một môn thực lực của ta cũng sẽ nâng cao thêm một chút.” Bây giờ Dật Thần vì mình mà đi mạo hiểm, tất nhiên mình phải càng cố gắng, nếu không thì đúng là phụ lòng những bằng hữu vẫn luôn luôn làm bạn ở bên cạnh nàng.
Lập tức hai người liền hướng tới phía điện Huyền Vũ mà đi tới rất nhanh, tuy rằng cùng nằm trong Thần Quyết Cung, nhưng khoảng cách này lại không phải là chỉ xa một tí, hai người đi một lúc lâu sau mới tới điện Huyền Vũ.
Khác với Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, đặc điểm lớn nhất của Huyền Vũ chính là ở phòng ngự của nó! Lực công kích của nó tuy rằng kém hơn so với ba thần thú kia, nhưng phòng ngự của nó lại không phải mạnh mẽ bình thường, người bình thường đừng nói là đối phó với Huyền Vũ, sợ là ngay cả phòng ngự của nó cũng không có cách nào phá vỡ.
Tuy chưa nhìn thấy tuyệt học của điện Huyền Vũ, nhưng Mộ Chỉ Ly lại biết rõ cái này nhất định là một bản tuyệt học lấy lực phòng ngự làm chủ yếu. Tuyệt học như vậy không được coi là nhiều, so sánh với Thiên Lực thuộc tính Thổ, người học tập tương đối nhiều, mà toàn bộ mọi người trong điện Huyền Vũ, đại đa số đều là người có Thiên Lực thuộc tính Thổ.
Thiên Lực bình thường căn bản không có cách nào đem uy lực này phát huy lên mức lớn nhất, nhưng vấn đề đối với mọi người rất khó giải quyết thì đối với Mộ Chỉ Ly lại chẳng phải vấn đề gì, bởi vì Hỗn Độn Thiên Lực của nàng vốn đã bao gồm cả thuộc tính Thổ, chỉ cần nàng muốn, toàn bộ Hỗn Độn Thiên Lực trong cơ thể của nàng có thể chuyển hóa thành Thiên Lực thuộc tính Thổ.
Lúc hai người đến điện Huyền Vũ, đúng như hai người suy đoán, đệ tử ở điện Huyền Vũ so với lúc bọn họ ở điện Thanh Long đã ít đi không ít, chỉ là vẫn có người tồn tại như trước.
Một mạch hướng tới phía điện vũ kỹ của điện Huyền Vũ mà đi đến, trên đường thậm chí còn có đệ tử của điện Huyền Vũ hướng tới hai người chào hỏi, làm cho hai người kinh ngạc một phen. Phải biết là đệ tử của toàn bộ Thần Quyết Cung cũng không phải là nhiều bình thường, vậy mà hai người bất giác nhận thấy ở Thần Quyết Cung đã có nhiều người nhận biết được bọn hắn như vậy rồi.
Không trở ngại gì đi đến điện Vũ Kỹ, lời nói của chấp sự điện Huyền Vũ so với chấp sự của điện Thanh Long cũng không có gì khác nhau, có thể nói hầu như là giống nhau như đúc. Sau khi đã nói rõ những điều cần chú ý thì liền quay người rời đi, tất cả mọi việc còn lại đều do bọn hắn mà thôi.
Một tháng ở trong này cũng chỉ có bọn hắn, những đệ tử đã đạt được danh ngạch (chỗ) mới có thể đứng ở trong này, cho dù là đệ tử của điện Huyền Vũ muốn tiến đến cũng không được, điều này cũng đảm bảo rằng môi trường ở đây sẽ không có người khác quấy rầy.
Mục tiêu của mọi người tất nhiên là đều giống nhau, đồng loạt hướng tới gian phòng cuối cùng kia mà đi đến, lúc hai người Mộ Chỉ Ly đi đến gian phòng cuối cùng thì thấy ngay một tấm bia đá màu vàng đất, màu sắc kia dường như in dấu ấn của mặt đất đến đậm đặc, cảm giác nặng nề mạnh hơn rất nhiều so với những tấm bia đá trước kia bọn hắn đã từng thấy.
Lặng lẳng đứng ngay chỗ đó làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác không thể nào rung chuyển, giống như cho dù tất cả mọi thứ trong trời đất đều biến hóa thì nó cũng sẽ không thay đổi chút nào.
So với việc trước kia nhìn thấy trên tấm bia đá của Thanh Long và Chu Tước, tấm bia đá Huyền Vũ này lại có vài phần thân thương hơn, sẽ không làm cho người ta có cảm giác không dám nhìn chằm chằm, chỉ là loại áp lực nặng nề trong lòng vẫn như trước làm cho người ta không dám sinh ra chút khinh nhờn nào.
Mọi người sôi nổi ngồi xuống, thử tìm hiểu Đại Địa Chi Hồn (linh hồn của đất). Quả thật, tuyệt học của điện Huyền Vũ gọi là Đại Địa Chi Hồn, mặc dù không có cảm giác tài năng lộ rõ, nhưng cũng cho người ta một cảm giác kinh hãi. Có thể xứng với cái tên Đại Địa Chi Hồn có lẽ cũng chỉ có Huyền Vũ mà thôi!
Thế nhưng, lần tìm hiểu này của Mộ Chỉ Ly lại không đơn giản giống như lúc tìm hiểu Long Ngao Cửu Tiêu, một cỗ lực cản mạnh mẽ bao vây lấy Đại Địa Chi Hồn, làm cho nàng không thể tiến vào dù chỉ là một chút!
Trong một thời gian ngắn, đã có mấy tên đệ tử thất bại, chỉ nghe xung quanh truyền đến từng tiếng “phốc, phốc”, cùng tiếng thở dài tiếc nuối.
Thiên Nhi cũng như vậy, sau thời gian trải nghiệm ngắn ngủi là nhận lấy thất bại mà chấm dứt, chỉ là so với những đệ tử bị thương khác, nàng lại có vẻ tốt hơn nhiều, dù sao thân thể hay linh thức của Thiên Nhi cũng đều là thứ mà đệ tử bình thường không thể so sánh được.
Đại Địa Chi Hồn cơ bản không phải chỉ cần dựa vào thực lực là có thể tìm hiểu thành công được, tất cả còn phải xem bản thân mình cùng nó có duyên phận hay không, có cơ hội làm cho Đại Địa Chi Hồn tiếp nhận mình hay không.
Cơ hội tìm hiểu của mỗi người chỉ có một lần, sau khi thất bại Thiên Nhi cũng không do dự, chỉ liếc nhìn Mộ Chỉ Ly một cái thật sâu rồi đồng thời cùng đệ tử khác đi ra ngoài, tiếp tục cố gắng cũng sẽ không có chút hiệu quả nào.
Mộ Chỉ Ly cẩn thận từng chút một tiến gần tới Đại Địa Chi Hồn, cảm giác này cùng với cảm giác lúc trước ở điện Chu Tước không có gì khác nhau, cho nên tâm trí Mộ Chỉ Ly cũng không khỏi có vài phần khẩn trương, Mộ Chỉ Ly ngưng kết một đám linh thức rồi tiếp cận Đại Địa Chi Hồn, nhưng mà Đại Địa Chi Hồn đang tĩnh lặng lại đột nhiên truyền đến một cảm giác phản kháng, làm cho linh thức Mộ Chỉ Ly lại rung lên một lần nữa.
Mặc dù lúc lĩnh ngộ Phượng Vũ Cửu Thiên, linh thức của Mộ Chỉ Ly đã tăng lên, nhưng đối mặt với lần rối loạn linh thức này, nàng vẫn như trước lộ ra yếu ớt đến không chịu nổi. Trên mặt Mộ Chỉ Ly lộ ra thần sắc thống khổ, chỉ cảm thấy toàn bộ linh thức đều rối loạn đến không chịu được, cảm giác đầu như muốn nứt ra, đau đến nhe răng làm cho hai mắt nàng trở nên đỏ ngầu.
Cắn chặt khóe môi chưa từng phát ra một tiếng kêu, lại làm cho nàng càng thêm nghi hoặc vì sao những đệ tử khác đều không bị tấn công như vậy, mà lại chỉ có một mình nàng bị? Chịu đựng lấy thống khổ mà người thường căn bản không thể chịu được, Mộ Chỉ Ly vẫn kiên quyết không lựa chọn rời đi.
Nàng cũng không phải là người cam chịu thất bại một cách dễ dàng như vậy, ít nhất nàng phải xác định được là mình không còn biện pháp gì nữa. Dưới ý chí kiên định, Mộ Chỉ Ly chịu đựng khổ sở một thời gian thật lâu, rốt cuộc trước khi ánh mắt nàng rơi vào một mảnh hắc ám, một cỗ năng lượng màu đen một lần nữa tràn ra từ Thiên Sát Cổ Giới!
Năng lượng màu đen chia thành hai sợi, một sợi hướng về phía Mộ Chỉ Ly, bao vây lấy toàn thân nàng, một sợi lại đánh úp về phía Đại Địa Chi Hồn!
Linh thức của Mộ Chỉ Ly đã rối loạn đến không chịu nổi từ sau khi năng lượng màu đen đến đây thì đã tốt lên rất nhiều, năng lượng ôn hòa bồi dưỡng linh thức của Mộ Chỉ Ly, trong nháy mắt tất cả mọi thứ ở phía trước đều biến mất hoàn toàn.
Lúc này, Mộ Chỉ Ly cuối cùng cũng xác định được đúng là Thiên Sát Cổ Giới trên tay nàng đã cứu nàng! Ngay lập tức, linh thức liền theo đường mà cái năng lượng màu đen kia đến đây, tiến vào bên trong Thiên Sát Cổ Giới, cố nén cảm giác vô lực truyền đến từ thân thể, nàng biết rõ chỉ có nắm bắt lấy cơ hội hiện tại mới có thể tìm hiểu được bí mật về năng lượng màu đen này, nếu không chắc chắn sẽ không có cơ hội nào nữa!
Mạnh mẽ chống lại linh thức của chính mình, tại bên trong Thiên Sát Cổ Giới, Mộ Chỉ Ly cuối cùng đã tìm được nơi phát ra năng lượng màu đen kia trong Thiên Sát Cổ Giới! Nhưng mà, ngay lúc Mộ Chỉ Ly nhìn thấy nó thì trong lòng nàng lại hiện lên một tia rung động.
Nàng chưa bao giờ từng đến khu vực này bên trong Thiên Sát Cổ Giới, phía trong Thiên Sát Cổ Giới rất lớn, cộng thêm lúc Mộ Chỉ Ly tiến vào Thiên Sát Cổ Giới chủ yếu chỉ tiến vào mấy gian phòng, nhưng lại không nghĩ đến còn có nơi như vậy.
Thậm chí nàng còn nghĩ Thiên Nhi mặc dù nán lại bên trong Thiên Sát Cổ Giới nhiều năm như vậy sợ là cũng không biết có nơi như vậy đâu! Nếu như Thiên Nhi biết, chắc hẳn đã sớm nói với mình rồi.
Tất cả mọi thứ trước mắt nàng dường như là một thế giới mới, hay hoặc là nên phải nói đây là một cái thế ngoại đào nguyên (bồng lai tiên cảnh). Ở chỗ này các loại thảm thực vật sinh trưởng, cây cối, hoa tươi, ở nơi này dường như mãi mãi đều là mùa xuân, cái nơi tràn đầy sức sống này làm cho người ta cảm thấy vô cùng khoan khoái dễ chịu, thầm muốn luôn luôn được sống ở đây.
Thế nhưng, làm cho Mộ Chỉ Ly rung động hơn lại không phải là những thứ này, mà là những hoa cỏ xanh tươi đến lạ kỳ trên mặt đất kia, không cái nào không phải là dược liệu trân quý! Những dược thảo ngày thường khó tìm thậm chí là dược thảo đã không còn thấy xuất hiện cũng đều sinh trưởng ở nơi đây.
Điều làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi nhất chính là điều kiện của nơi đây căn bản không phải là nơi thích hợp cho những dược thảo này sinh trưởng, vậy mà chúng nó vẫn có thể luôn luôn sinh trưởng vô cùng xanh tươi, quả thật đã phá vỡ hiểu biết của Mộ Chỉ Ly.
Đây quả thực là một dược điền trời sinh! Hơn nữa lại là dược điền mà tất cả dược sự đều thèm muốn mà không thể có, cùng so sánh với cái dược điền trân quý này,
những dược điền trước kia mà MCL từng thấy căn bản không thể nào so sánh được với cái dược điền này.
Giữa tất cả thảm thực vật này có một dòng suối màu đen, giống như bờ ao nhỏ thiên nhiên tạo thành, bên trên tỏa ra sương mù lượn lờ, nếu không phải là vì màu sắc của nó là màu đen mà không phải là trong suốt, Mộ Chỉ Ly sẽ cho rằng đây là một suối nước nóng.
Chỉ là, nàng lại có thể nhận ra năng lượng trong hồ nước này chính là năng lượng đã cứu mình, gần bên một năng lượng có uy lực mạnh mẽ đến như thế, ở nơi này lại có chừng một hồ nước năng lượng, thật là đạt đến trình độ khủng bố đến cỡ nào!
Trong lòng nàng âm ỷ một cảm giác, những dược thảo này có thể sinh trưởng tốt như vậy ở đây có lẽ không thể thoát khỏi liên quan với năng lượng màu đen này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.