Bốn người đồng loạt vào phòng ngồi xuống, bất quá San Nhi rất nhanh đã đứng dậy đi chuẩn bị nước trà, cứ như vậy còn lại ba người bọn họ ngồi đó.
“Chỉ Ly tỷ lần này ra ngoài làm sao mà gặp được Hàn đại ca?” Một câu Chỉ Ly tỷ này đã đem quan hệ giữa hắn và Chỉ Ly phân rõ ra, chỉ có Mộ Hàn Mặc mới biết hắn nói ba chữ đó ra, trong lòng có bao nhiêu chua xót.
Bất quá vẻ mặt Mộ Hàn Mặc che dấu vô cùng tốt, Hàn Như Liệt chưa từng nghi ngờ, tự nhiên là sẽ không suy nghĩ nhiều, mà Mộ Chỉ Ly nhìn bộ dáng mỉm cười kia của Mộ Hàn Mặc cũng cười nói: “Lần này đi ra ngoài đúng là tình cờ gặp phải, ban đầu sau khi cùng đệ tách ra, ta đi tới thành Ngải Y muốn thử thời vận xem có tìm được bảo bối gì không, không nghĩ tới vừa đúng lúc đó di tích viễn cổ xuất thế. Lúc ấy Liệt cũng đã ở đó, lúc này mới gặp được.”
“Thì ra là như vậy, thật là có duyên đó!” Mộ Hàn Mặc cảm khái nói, ai có thể ngờ chỉ có một thời gian ngắn liền xảy ra chuyện như vậy chứ? Có thể không nói đó là ý tứ trời cao sao?
Hơn một năm trước kia, kể từ khi Hàn Như Liệt xuất hiện một lần, sau đó chưa từng xuất hiện thêm lần nào, bọn họ đều cho là sau này sẽ không có cơ hội gặp mặt nữa rồi, thậm chí hơn hai tháng trước kia bọn họ cũng vẫn nghĩ như vậy, mà bây giờ hết thảy sự việc đều đã ngã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-thu-che-thien/1261349/quyen-2-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.