Mộ Chỉ Ly hồi tưởng lại lúc đầu nàng ở trong sân nghiên cứu vũ kỹ, thì thân ảnh màu trắng kia xuất hiện ở góc tường.
Tuy chỉ nhìn thoáng qua, nói cũng chưa nói gì, nhưng hình bóng của hắn, nàng chưa bao giờ quên, tên của hắn lại càng một mực in sâu trong trí nhớ của nàng.
Lăng Lạc Trần, người cũng như tên, cũng chỉ có hắn mới giống như trích tiên, mới xứng đôi với cái tên như vậy, mấy năm trôi qua, một màn lúc đó lại rõ ràng như có thể nhìn thấy được.
Hắn tốt đẹp như vậy, tuấn dật tựa như không phải người phàm, làm cho người ta không tìm được từ ngữ để hình dung hắn, cho nên trong đầu Mộ Chỉ Ly chỉ có thể xuất hiện hai chữ tốt đẹp mà thôi.
Vẫn như cũ là một bộ áo trắng, tay áo huyền văn vân tụ, hắn ngồi trên chiếu, mắt của hắn khép hờ, tựa như ngồi ở đó nghỉ ngơi, lại như trầm tư suy nghĩ, chẳng qua chỉ là đơn giản ngồi ở đó lại làm cho người ta không thể dời mắt.
Quanh thân tản ra khí chất phiêu dật, làm cho người ta nhích tới gần rồi lại không dám tới gần, chỉ cảm thấy giữa hai người chênh lệch quá lớn, sẽ ảnh hưởng tới vẻ đẹp của hắn.
Hắn lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, không giống như người chung quanh ồn ào náo động, phảng phất một chút như không tồn tại, chỉ cảm thấy trong lòng yên lặng dị thường, trong phạm vi nhỏ xung quanh hắn không có người, chẳng qua Mộ Chỉ Ly cũng chú ý tới mấy nữ tử đang nhìn hắn, không che
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-thu-che-thien/1261318/quyen-2-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.