Chương trước
Chương sau
Hôm sau, khi Mộ Chỉ Ly mở mắt ra thì đã không thấy Hàn Như Liệt đâu, trong phòng lại khôi phục như thường ngày, trừ nàng ra thì không còn bất kỳ ai khác.
Có lẽ là bởi vì trong nhà chưa từng xuất hiện người thứ hai bao giờ, cho nên từ khi có hai người bây giờ chỉ còn lại một, trong nhà lại có vẻ như có chút vắng lạnh.
Mộ Chỉ Ly chậm rãi đứng lên, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua mình ngủ chắc là do Hàn Như Liệt, nghĩ tới đây khóe miệng bất giác lộ ra chút cười, bọn họ thật sự là rất thú vị, không phải sao?
Hắn cứu nàng một mạng.
Nàng cũng cứu hắn một mạng.
Nàng vì để cho hắn nghỉ ngơi, không ngại đánh ngất xỉu hắn.
Hắn vì để cho nàng nghỉ ngơi, cũng không tiếc mà đánh thuốc mê nàng.
Đi tới bên cạnh bàn, Mộ Chỉ Ly thấy trên bàn có một tờ giấy được chặn cẩn thẩn, cầm lên nhìn:
“Nương tử:
Khi nàng tỉnh lại thì ta đã đi rồi, bởi vì việc bị trúng độc nên có một ít chuyện ta nhất định phải xử lý, cho nên muốn tạm thời rời đi.
Nương tử, ta nhất định sẽ trở lại, nàng nhất định không thể quên vi phu, nếu không vi phu sẽ rất đau lòng.
Dĩ nhiên, nếu như nàng có đi đâu, bất luận nàng đang ở nơi nào, vi phu cũng nhất định sẽ tìm được nàng.
Cuối cùng, nương tử, nàng lúc ngủ trông rất đáng yêu.
Tướng công.”
Xem xong nội dung bức thư, trong lòng Mộ Chỉ Ly không khỏi dâng lên một chút bất đắc dĩ, hắn thật đúng là đã chuẩn bị bám mình lâu dài đây.
Toàn bộ mọi thứ trong nhà, trừ bức thư này có thể chứng minh Hàn Như Liệt đã ở đây ra, những thứ khác dường như chỉ tồn tại trong mơ, có lẽ cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Mộ Chỉ Ly đương nhiên sẽ không vì việc này mà ảnh hưởng đến mình, ăn cơm xong thì chuẩn bị tu luyện, dù sao hiện tại việc nàng cần nhất bây giờ là nâng cao thực lực của mình, bây giờ thực lực của nàng tăng lên càng cao, thì đến lúc đi đảo yêu thú cũng sẽ bớt mấy phần lo lắng, không phải sao?
Song, đúng lúc nàng chuẩn bị tu luyện thì Mộ Hàn Mặc tới.
Hôm nay, Mộ Hàn Mặc mặc một chiếc trường bào màu xanh viền mây trắng, càng làm nổi bật thân hình to lớn hoàn mỹ, đầu tóc được búi cao bởi Bạch Ngọc quan, mày kiếm mắt sáng, anh khí bức người, bên hông là đai lưng Bạch Ngọc hợp với khối ngọc Phỉ Thúy thượng đẳng, nhìn qua rất có phong phạm của một công tử nhẹ nhàng thanh thoát.
Mộ Chỉ Ly bất tri bất giác mới phát hiện ra Mộ Hàn Mặc từ khi nào đã biến thành người lớn, không còn là Hàn Mặc cần nàng bảo vệ trước kia nữa, hơn nữa thân hình Mộ Hàn Mặc hiện tại cũng cao hơn hẳn nàng, khiến cho Mộ Chỉ Ly có chút xúc động.
Mộ Hàn Mặc hiện tại chỉ mới mười bốn tuổi, người đã cao gần một thước bảy rồi, mà nàng bởi vì do tu luyện, thân cũng cao tới một thước sáu.
Mộ Hàn Mặc nhìn thấy Mộ Chỉ Ly thì rất là vui vẻ: “ Chỉ ly, gia chủ bảo hôm nay cho chúng ta tới chỗ Lý dược sư lấy một chút đan dược đấy, đến lúc đó tới đảo yêu thú cũng có thể phát huy công dụng.” Hắn vừa nghe tin này xong liền chạy tới đây.
Hiện tại Tộc Hội cũng đã kết thúc, tảng đá treo trong lòng cũng đã bỏ xuống, vốn là mục đích mà hắn muốn dốc hết sức là vì bảo vệ Chỉ Ly không bị người khác bắt nạt, mà Chỉ Ly bây giờ hiển nhiên là sẽ không bị người ta bắt nạt, mặc dù không phải do hắn bảo vệ, nhưng nghĩ lại thì như vậy sẽ tốt hơn, không phải sao? Tự bản thân đã có thực lực thì không ai có thể bắt nạt nàng được.
Bất quá thực lực của Mộ Chỉ Ly cũng tạo cho Mộ Hàn Mặc áp lực rất lớn, hắn còn nhớ rõ một năm trước Mộ Chỉ Ly không cách nào có thể tu luyện được, không nghĩ tới hôm nay- một năm sau tu vi của nàng thế nhưng lại vượt qua mình, tốc độ này có thể nói là trái ngược với lẽ thường! So với Mộ Chỉ Ly thì trước đó hắn đã tu luyện nhiều năm như vậy. Chẳng lẽ Chỉ Ly là thiên tài? May là dù như thế, Mộ Hàn Mặc cũng không có bất kỳ cảm xúc ghen tị nào, chẳng qua là tự đáy lòng cũng cảm thấy vui vẻ thay cho Mộ Chỉ Ly.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly nhớ tới ngày hôm qua nàng tới chỗ Lý dược sư lấy dược, không biết hiện tại thế nào, nàng thấy Lý dược sư bất quá là người hai mặt mà thôi, nhưng nàng cũng hiểu rõ Lý dược sư là người rất hẹp hòi.
Bởi vì cái gọi là ngu sao mà không cầm, cầm rồi để đó cũng không có làm sao: “Vậy ah, vậy chúng ta cùng đi chứ.” Trên mặt Mộ Chỉ Ly tràn đầy nụ cười nhẹ nhàng, da thịt sánh với tuyết, hai gò má như hai đám mây hồng, thanh diễm thoát tục, Mộ Chỉ Ly thật đúng là phong hoa tuyệt đại.
Mộ Hàn Mặc không khỏi nhìn sửng sốt, lúc trước hắn cũng không có để ý Mộ Chỉ Ly như vậy, mặc dù lúc ở tộc hội gia tộc hắn đã biết là Mộ Chỉ Ly rất đẹp, nhưng là lúc nhìn gần nàng lại càng làm cho người ta mang một cảm giác hít thở không thông, làn da sáng trong suốt, lông mi mỏng như cánh ve, tinh xảo tới cực điểm làm cho khuôn mặt nàng dường như chính là một tác phẩm nghệ thuật, làm cho người ta nhịn không được mà muốn cắn một cái.
Mộ Chỉ Ly cũng phát hiện ra Mộ Hàn Mặc đang thất thần, không khỏi đưa tay ra trước mặt Mộ Hàn Mặc quơ quơ: “Hàn Mặc.”
Mộ Hàn Mặc lúc này bị Mộ Chỉ Ly gọi mới phản ứng lại, trên mặt cũng có chút ít lúng túng: “Éc…” Song rất nhanh, sắc mặt hắn từ lúng túng đã chuyển sang nghiêm túc: “Chỉ Ly, ta cần nhắc nhở tỷ một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Bộ dạng của tỷ bây giờ mà đi ra ngoài nhất định sẽ khiến cho mọi người ham muốn, ở thành La Thiên chúng ta thì không sao, nhưng là nếu ra bên ngoài thì …” Ngay cả hắn là đệ đệ mà cũng nhìn đến choáng váng, huống chi là những người khác?
Ở thành La Thiên không có người dám động Mộ Chỉ Ly, nhưng thế giới to lớn như vậy? Nếu như đụng phải những người có thực lực cường đại, liệu có gặp nguy hiểm không đây? Phải biết rằng với hình dáng Mộ Chỉ Ly hiện tại thì chỉ cần là đàn ông đều muốn đem nàng chiếm về làm của riêng.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng phải nhăn mày, chuyện này thật đúng là một vấn đề, có nữ nhân nào không thích mình xinh đẹp đâu? Mà nàng hết lần này tới lần khác đều phải giả bộ xấu xí, bất quá như vậy cũng rất tốt, coi như là giải trí chút đi!
“Ta biết rồi, về điểm này ta sẽ có cách, đến lúc chúng ta đi đảo yêu thú ta sẽ dịch dung.” Mộ Chỉ Ly tràn đầy tự tin, nàng đối với dịch dung là hết sức tự tin.
Thấy Mộ Chỉ Ly tự tin như vậy, cho dù trong lòng Mộ Hàn Mặc còn chút nghi ngờ nhưng cũng tin tưởng nàng nhất định sẽ làm được, vẻ nghiêm túc biến mất, trong mắt tràn đây ý nhu hòa, cười nói: “Vậy chúng ta đi đi.”
Mộ Chỉ Ly gật đầu.
Hai người rất nhanh đã tới viện của Lý dược sư, mặc dù Mộ Kình Lệ báo rằng có năm người tới lấy đan dược, nhưng nay rõ ràng là Mộ Chỉ Ly cùng Mộ Hàn Mặc tới cùng nhau, và ba người còn lại đi cùng nhau, dù sao bọn họ bây giờ cũng không thân quen nhau lắm.
Hai người vừa đi tới cửa sân viện đã nghe được từ bên trong truyền ra tiếng quát mắng giận dữ và tiếng con gái khóc.
“Ngươi nói đi, ngươi đã nhận được lợi ích gì? Làm a hoàn cho ta lâu như vậy, mà không biết là ta không thích người khác lấy đi dược liệu của ta sao? Hơn nữa còn chưa hỏi qua ta, ngươi là có dụng ý gì!” Âm thanh vừa buông, roi da đã hung hăng quất vào trên người đứa bé gái còn nhỏ kia.
“Đại nhân, ta sai rồi, sau này ta cũng không dám nữa.” Trên mặt đứa bé tràn đầy nước mắt, trên người, chỗ bị roi đánh giờ phút này cũng đã rỉ ra vết máu, sắc mặt lại càng tái nhợt.
“Còn có sau này? Ngươi, nói cho ngươi biết, hôm nay ta sẽ đánh chết ngươi, sau này có muốn cũng không có sau này nữa rồi!” Tốc độc đánh xuống của Lý dược sư lại càng mau và tàn nhẫn, ngày hôm qua lúc trở lại nghe được tin tức kia hắn liền sinh tức giận trong lòng.
Có lẽ đổi lại là người khác cầm dược liệu của hắn thì hắn cũng không tức giận đến như vậy, người này hết lần này đến lần khác lại là Mộ Chỉ Ly! Ban đầu hắn đồng ý với Mộ Khải Siêu đối phó với Mộ Chỉ Ly, là vì cảm thấy Mộ Chỉ Ly đúng là một phế vật, chà đạp một phế vật mà lấy lòng một thiên tài của Mộ gia chính là một cuộc mua bán cực kỳ có lời, cho nên hắn không hề do dự mà đồng ý.
Mà bây giờ lại xảy ra biến hóa nghiêng trời nghiêng đất, mới vừa rồi hắn mới biết được, đêm qua Mộ Khải Siêu đã chết bất đắc kỳ tử, vốn là thiên tài lại chết, vốn là phế vật thế nhưng lại nhanh chóng biến thành thiên tài Mộ gia, mà ban đầu hắn chính là đã buộc thiên tài này tự phế một cánh tay, nàng chẳng phải là sẽ hận chết mình sao? Cho nên hắn đối với Mộ Chỉ Ly lại càng chán ghét.
Hiển nhiên, hắn đã coi những việc Mộ Chỉ Ly làm ngày hôm qua chính là khởi đầu khiêu khích đối với hắn, thậm chí hắn còn bắt đầu nghĩ Mộ Chỉ Ly sẽ trả thù hắn như thế nào!
“Đại nhân, van cầu người tha cho ta một lần đi, ta không dám, ta thật sự không dám.” Nghe thấy Lý Thanh Phong nói muốn đánh chết mình, đứa bé gái không nhịn được mà mở miệng cầu xin, bị đánh thì không sao, nhưng là nàng còn chưa muốn chết.
Nàng biết rõ địa vị của Lý Thanh Phong ở Mộ gia, dù Lý Thanh Phong có giết mình, đối với người khác cũng chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới. Những con người mạnh mẽ kia còn luôn nằm trong trạng thái bị người giết, huống chi là một hạ nhân như nàng?
“Hiện tại biết xin tha? Ta cho ngươi biết, vô dụng! Ta hôm nay nhất định phải đánh chết ngươi!” Lý Thanh Phong tựa hồ đem tất cả nội tâm không cam lòng cùng hối hận đều trút hết lên người đứa a hoàn.
“Đại nhân” đứa bé khóc đến vô cùng thê thảm, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt lúc này hiện đầy nước mắt.
Lúc này, Mộ Chỉ Ly cùng Mộ Hàn Mặc cũng đã tới nơi, Mộ Hàn Mặc nhìn cách hành xử của Lý dược sư thì rất tức giận, lão ta thế mà lại trút hết phẫn nộ lên người đứa bé.
Mộ Chỉ Ly lúc này cũng đem tầm mắt chuyển tới trên người đứa bé, không phải là a hoàn ngày hôm qua đây sao! Xem ra là do chính mình liên lụy tới nàng ấy.
“Lý dược sư, sao sáng sớm mà đã cáu kỉnh như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì ngày hôm qua ta cầm của ngài vài cọng dược liệu sao?”
Lý Thanh Phong hiển nhiên không nghĩ tới Mộ Chỉ Ly cùng Mộ Hàn Mặc lại đột nhiên đi vào, lời mình vừa nói lúc nãy không biết bọn họ nghe được bao nhiêu, sắc mặt lập tức cũng trở nên khó coi.
Mình tức giận sau lưng người ta là một chuyện, ở trước mặt người khác mà tức giận lại là một chuyện khác.
Trên mặt liền lộ ra nụ cười lấy lòng: “Làm sao thế được? Chẳng qua là đứa a hoàn này thiếu dạy dỗ mà thôi!” Lý Thanh Phong cười đến chói mắt.
Nghe vậy, trên mặt Mộ Chỉ Ly cũng hiện lên nụ cười, chẳng qua nụ cười này là thật hay giả thì cũng chỉ có nàng mới rõ ràng: “Hôm qua bởi vì cần dược liệu gấp, nếu đi ra ngoài mua thì sẽ không kịp cho nên trước hết mới qua chỗ ngài đây cầm tạm một ít, lúc ấy ngài không có ở đây, hôm nay ta liền tới đây nhận lỗi, thật là xin lỗi, Lý dược sư.”
Nói là chịu nhận lỗi, nhưng trên mặt Mộ Chỉ Ly cũng không có vẻ gì là ngại ngùng, vốn là vậy, nàng cũng không cảm thấy có cái gì cần thiết, cùng lắm cũng chỉ là vài cọng dược liệu mà thôi, độ lượng của Lý Thanh Phong này thật là quá mức nhỏ mọn.
Nghe Mộ Chỉ Ly nói như vậy, Lý Thanh Phong nghĩ tới chuyện mình vừa mới làm liền cảm thấy mình tựa như hơi quá mức: “ Đâu có đâu có, Tam tiểu thư cần dùng thì cứ trực tiếp cầm đi, đây vốn là đương nhiên.”
“Vậy Lý dược sư đừng có đánh tiểu nha đầu này nữa, nàng ấy đã biết sai rồi.” Mộ Hàn Mặc mở miệng nói, thật ra thì lúc nhìn thấy tiểu nha đầu này bị đánh, trong đầu của hắn không khỏi hồi tưởng lại Mộ Chỉ Ly trước kia.
Lúc nàng còn nhỏ tuổi cũng bị người bắt nạt, bị người đánh chửi như vậy, song cùng với tiểu nha đầu này có chút khác: Mộ Chỉ Ly chưa bao giờ cầu xin tha thứ, chưa bao giờ khóc, cũng bởi vì như vậy mới càng làm cho người ta đau lòng, thân ảnh quật cường kia đời này cũng sẽ không biến mất trong tim hắn.
“Dạ dạ dạ, đó là tự nhiên, ta chẳng qua là nói ngoài miệng một chút mà thôi, làm sao mà thật sự đánh chết nàng được?” Lý Thanh Phong trên trán đã toát ra mồ hôi lạnh, hai người kia làm cho hắn hoàn toàn bất đắc dĩ.
Tiểu nha đầu nghe được lời của Mộ Hàn Mặc và Mộ Chỉ Ly cũng đã biết tính mạng của mình đã được bảo vệ, nhìn về phía hai người trong mắt đến tận cùng đều là cảm kích, nàng biết nếu không nhờ hai người này, hôm nay mình nhất định sẽ bị Lý dược sư đánh cho từ sống đến chết.
Song tiểu nha đầu nhìn về phía Mộ Hàn Mặc trong mắt ngoài cảm kích hiển nhiên thì còn nhiều thêm một ý gì khác, ý khác này là gì thì cũng chỉ nàng mới biết rõ, ít nhất là mấy người đang ở đây cũng không phát hiện ra.
“Lý dược sư, ta có yêu cầu quá đáng còn hi vọng ngài có thể đáp ứng.” Trong lời nói của Mộ Chỉ Ly còn có ý tôn kính, nàng đã cho Lý Thanh Phong đủ mặt mũi, dĩ nhiên, trong thâm sâu trong lòng nàng đối với Lý dược sư đúng là khinh bỉ.
Mà nàng bây giờ không thể chỉ nghĩ cho mình, mặc dù Lý Thanh Phong làm người không ra gì, nhưng hắn dù sao cũng là một thầy thuốc, đối với Mộ gia cũng là có tác dụng không nhỏ, nàng không thể bởi vì chính mình mà đuổi Lý dược sư đi, không phải sao?
Nàng cũng là dược sư là không sai, trình độ của nàng cao hơn Lý Thanh Phong cũng không sai, nhưng là Mộ Chỉ Ly nàng cũng không định tiếp tục sống ở Mộ gia, cho nên Lý Thanh Phong nhất định phải sống ở Mộ gia!
Thấy Mộ Chỉ Ly nói chuyện như vậy, Lý Thanh Phong cũng có chút thụ sủng nhược kinh: “ Tam tiểu thư có chuyện gì cứ nói thẳng, nếu ta có thể làm được thì nhất định sẽ đáp ứng.” Hắn vốn cũng không phải kẻ ngu dốt, thấy thái độ Mộ Chỉ Ly như vậy hắn cũng biết Mộ Chỉ Ly không định đối phó mình, hắn tự nhiên sẽ không dẫm lên mặt mình, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Mộ Chỉ Ly cũng có chút biến hóa.
Hắn bắt đầu cảm thấy Mộ Chỉ Ly có thành tựu hiện tại cũng không phải là tình cờ, hiển nhiên tâm trí của nàng vượt xa Mộ Khải Siêu.
“Lý dược sư, ta rất thích tiểu nha đầu này, ngài có thể bỏ những thứ yêu thích?” Hành động của tiểu nha đầu này hôm qua làm nàng có chút thích, huống chi hôm nay nàng bị đánh hoàn toàn là do mình liên lụy.
Nghe vậy, Lý Thanh Phong cũng biết ý của nàng, lập tức hào sảng gật đầu: “Cái này tự nhiên là có thể, chỉ hi vọng nha đầu này sẽ không mang đến phiền phức cho Tam tiểu thư.”
“Ha hả, vậy thì cảm ơn Lý dược sư.” Khóe miệng Mộ Chỉ Ly câu lên nụ cười nhợt nhạt, hiển nhiên, ở nơi này, sau một cuộc nói chuyện , ân oán giữa hai người coi như đã được cởi bỏ.
Mộ Chỉ Ly nàng cũng không phải là người có lòng dạ nhỏ mọn, mà hắn Lý Thanh Phong cũng không phải người không biết suy nghĩ.
Mộ Hàn Mặc cùng tiểu nha đầu nhìn hai người kia đang nhìn nhau cười thì trong lòng cũng nảy lên buồn bực, vốn là không khí ở đây căng thẳng như vậy, thế mà trong thời gian ngắn đã dễ thở hơn, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Tiểu nha đầu này hoàn hảo, Mộ Hàn Mặc mới thật sự là kinh ngạc, nhưng là hắn biết rõ ân oán giữa Mộ Chỉ Ly và Lý Thanh Phong, mà bây giờ bọn họ lại có thể nhìn nhau cười một tiếng? Cái này không khỏi hơi kỳ quái quá mức.
Bời vì lời của Mộ Chỉ Ly nên thái độ của Lý Thanh Phong cũng đã khá lên, hai người nói muốn lấy đan dược, Lý Thanh Phong lại càng sảng khoái đáp ứng, hơn nữa so với đan dược cho những người khác thì của bọn họ lại càng đặc biệt hơn, như vậy khiến cho Mộ Hàn Mặc có chút vui mừng, tâm tình Mộ Chỉ Ly vẫn như cũ không có gì thay đổi, dù sao những đan dược này chính nàng cũng có thể điều chế ra.
Lúc đi là hai người, trở lại là ba người, tiểu nha đầu đi theo phía sau hai người thì rất là vui vẻ. Mặc dù thời gian biết Mộ Chỉ Ly không lâu, nhưng nàng cũng biết Mộ Chỉ Ly là một chủ tử rất tốt, ít nhất cũng không giống như Lý Thanh Phong tùy ý đánh chửi nàng, huống chi…. tiểu nha đầu ngẩng đầu nhìn thân ảnh cao to bên cạnh Mộ Chỉ Ly, trên mặt có chút đỏ hồng.
Mộ Hàn Mặc vẫn không phát hiện ra, song biểu hiện của tiểu nha đầu cũng đã rơi vào trong mắt Mộ Chỉ Ly, đáy mắt không khỏi có chút cười, mị lực của đệ đệ mình thật là to lớn, nhanh như vậy đã bắt được trái tim của một thiếu nữ làm tù binh rồi.
Bất quá nghĩ cũng đúng, Mộ Hàn Mặc lớn lên vốn cũng rất đẹp trai, hiện tại trên mặt lại thêm một tầng tự tin, chắc chắn sau một thời gian nữa hắn sẽ trở thành công tử xuất sắc nhất của Mộ gia, so với Mộ Khải Siêu còn hơn, đến lúc đó trong tầm mắt thiếu nữ thành La Thiên chắc chắn đều là thân ảnh này.
Mộ Hàn Mặc đưa Mộ Chỉ Ly về tới Thanh Phù viện xong thì rời đi, bọn họ có thể có được thành tựu hiện tại đương nhiên là vì bọn họ khắc khổ tu luyện, hiện tại mặc dù tộc hội gia tộc đã kết thúc, nhưng bọn họ lại càng có thêm nhiều chuyện trọng yếu phải làm, tu luyện tự nhiên không thể bỏ xuống.
Đợi Mộ Hàn Mặc rời đi, Mộ Chỉ Ly mới đưa tầm mắt chuyển tới trên người tiểu nha đầu: “Ngươi tên là gì?”
“Nô tỳ tên là San Nhi.” Tiểu nha đầu cúi đầu nhẹ nói.
“Bây giờ trên người ngươi đang bị thương, lên giường nằm xuống trước đã, ta sẽ bôi thuốc cho ngươi.” Thật ra thì nàng đối với tâm tính tiểu nha đầu này cũng có chút thích, bị thương như vậy cùng nhau trở lại mà không hề có bất kỳ thái độ gì, Mộ Chỉ Ly nàng vốn luôn thích những cô gái kiên cường, đối với loại con gái đi đường ba bước nũng nịu kêu mệt một bước cũng cực kỳ chán ghét.
Nghe được lời Mộ Chỉ Ly, San Nhi lộ ra vẻ thụ sủng nhược kinh, vội nói: “ Nô tỳ tự mình làm là được rồi, không dám làm phiền tiểu thư.” Nàng căn bản là không quá hi vọng rằng mình có thể được bôi thuốc, lại càng không nghĩ tới Tam tiểu thư sẽ tự mình bôi thuốc cho nàng.
“Ở trước mặt ta cũng không cần tự xưng là nô tỳ, địa vị ta trước kia so với ngươi cũng không bằng, cái danh hiệu Tam tiểu thư này đối với ta cũng chẳng là cái gì cả, cho nên chúng ta là giống nhau, hiểu chưa?” San Nhi thừa nhận thì nàng chấp nhận, mà San Nhi không thừa nhận thì nàng cũng chấp nhận!
Cũng bởi vì vậy, nên nàng sẽ không giống những người đó đều cảm thấy hạ nhân là hèn mọn, nếu là như vậy thì trước kia nàng được coi là cái gì?
San Nhi cũng là u mê gật đầu, cuộc sống trước kia của Mộ Chỉ Ly ở Mộ gia có thể nói là không ai không biết, nàng đương nhiên cũng biết, cho nên mới càng bội phục Tam tiểu thư, ở trong cuộc sống như vậy nhưng vẫn có thể làm nên kỳ tích, đem những người trước kia bắt nạt nàng hung hăng dẫm dưới chân, điều này không phải ai cũng có thể làm được.
“Được rồi, nằm xuống giường đi, ta giúp ngươi bôi thuốc.”
San Nhi thấy Mộ Chỉ Ly kiên trì, cũng chậm rãi đi tới bên giường, Mộ Chỉ Ly đem thuốc nàng đặc chế lấy ra, hiệu quả vô cùng tốt: “Kiên nhẫn một chút, sẽ có chút đau đấy.”
“Vâng.”
“Hí…” Lúc Mộ Chỉ Ly đem thuốc bôi lên vết thương của San Nhi thì San Nhi cũng không chịu được mà hít một hơi lãnh khí, nhưng cuối cùng cũng ko có kêu to lên, Mộ Chỉ Ly cũng âm thầm gật đầu, nha đầu này có vẻ cũng không tệ lắm.
“Chắc chắn vết thương của ngươi ngày mai sẽ kết vảy, Thanh Phù viện này của ta, toàn bộ đều chỉ có một mình ta ở, ngươi tùy tiện tìm một gian phòng rồi dọn dẹp một chút để ở đi!
Kể từ khi nàng tiến vào ở trong Thanh Phù viện cũng là tùy tiện tìm một gian phòng mà ở, những thứ khác căn bản là không nhìn đến, đối với nàng mà nói những thứ này chỉ là trống rỗng, có chỗ để ở là tốt rồi.
“Vâng.” San Nhi biết ý gật đầu.
“Vậy ngươi đi xuống đi, lúc ta tu luyện thì không được quấy rầy, về phần ngươi muốn làm gì thì cứ làm đi.” Thuận tay Mộ Chỉ Ly cầm ba đồng tiền vàng đưa cho San Nhi: “Này, cái này ngươi cầm lấy, có gì cần mua thì mua.”
“Tiểu thư, chừng này nhiều quá….” Nàng còn chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, dù sao đối với bọn nàng mà nói, tiền lương mỗi tháng cũng chỉ là vài đồng bạc mà thôi, mà chút ít đó cũng đã đủ cho cuộc sống của nàng rồi.
“Cầm đi đi, không có chuyện gì, ta muốn tu luyện.” Kể từ khi nàng bán đan dược thì đã trở thành người giàu rồi, phải biết rằng lúc trước nàng cũng người nghèo, bây giờ thì ba đồng vàng đối với nàng mà nói thì căn bản là không thấm vào đâu, vốn là định cho nhiều một chút, bất quá như vậy sợ sẽ hù dọa San Nhi, cho nên chỉ đưa cho nàng ba đồng, không nghĩ tới San Nhi vẫn bị dọa sợ.
San Nhi nghe thấy Mộ Chỉ Ly nói muốn tu luyện liền biết điều mà rời đi, nàng cũng không thể quấy rầy Tam tiểu thư tu luyện, tùy tiện đi tìm một gian phòng để ở, nhưng trong lòng thì cảm thấy may mắn vì mình có một chủ tử tốt như vậy, mặc dù Mộ Chỉ Ly không nói nhiều, thậm chí có chút lạnh lùng, nhưng nàng biết nàng ấy đối với mình rất tốt, nếu không cũng sẽ không bảo với Lý dược sư là muốn mình, lại còn cho mình bôi thuốc.
Ít nhất mình cũng sẽ không bị lôi ra đánh tùy ý như trước nữa, cầm thật chặt ba đồng vàng trong tay, nàng âm thầm quyết định sau này sẽ tận tâm chăm sóc tiểu thư thật tốt, số tiền này nàng cũng sẽ không tiêu lung tung.
Mộ Chỉ Ly cũng không có nghĩ nhiều như vậy, bởi vì hiện tại nàng đang khẩn cấp muốn làm một chuyện, đó là nghiên cứu Thiên Huyền châm pháp rốt cục là vận dụng như thế nào, trên đời này sợ là thứ hấp dẫn nhất đối với nàng chính là châm pháp, chẳng qua là mấy ngày nay cũng không có thời gian để tập luyện, nàng đã kiềm chế rất lâu rồi.
Vừa nghĩ, Mộ Chỉ Ly đã tiến vào bên trong Thiên Sát Cổ giới, dù sao luyện tập ở chỗ này thì cũng không ai có thể nhìn cả, đi vào căn phòng thứ ba, ý niệm vừa động, trong đầu đã hiện ra phương pháp sử dụng Thiên Huyền châm pháp.
Mà Mộ Chỉ Ly như là đang đắm chìm trong một thế giới mới lạ, hoàn toàn si mê, bởi vì hôm nay Thiên Huyền châm pháp cùng châm cứu có rất nhiều chỗ tương tự, nhưng cũng có rất nhiều điểm thần kỳ, thần kỳ tựa như ngựa thần lướt gió tung mây vậy, gia nhập được vào cấp bậc Thiên Lực, Thiên Huyền châm pháp trở nên linh hoạt hơn.
Ở trong đầu Mộ Chỉ Ly xuất hiện rất nhiều điều kỳ diệu, trước kia cái này nàng căn bản là nghĩ cũng không dám nghĩ, mà giờ khắc này lại xuất hiện một cách chân thật trước mặt nàng.
Một màn kia liền hiện ra hình vẽ cách sử dụng của Thiên Huyền châm pháp, hình ảnh hoa mỹ giống như nghệ thuật hạng nhất mà không giống như lúc cứu người, làm cho người ta nhìn cũng vô cùng kích động, dĩ nhiên nhìn qua rất là rực rỡ tươi đẹp, thật ra thì tuy là vậy như khó khăn sẽ càng lớn, Mộ Chỉ Ly không phải là người bình thường, người khác có lẽ chỉ nhìn ra được ngoài sự rực rỡ tươi đẹp còn có tốc độ mau, song nàng thì có thể rõ ràng cảm nhận được trong đó cần có lực khống chế cực cao đi kèm với độ chính xác cao.
Cái này nhất định phải luyện tập ngàn vạn lần mới có thể làm được như cảnh tượng xuất hiện trong tấm hình, song Mộ Chỉ Ly nàng tin tưởng nhất định mình sẽ làm được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.