Chương trước
Chương sau
Cao Viễn giận dữ nói:
- Rõ ràng ông vừa nói là hai mươi lượng bạc, buôn bán mà sao không nói thành tín vậy?

Tên buôn ngựa ha hả cười nói:
- Vị công công này thân phận gì? Dùng hai mươi lượng bạc mua một con ngựa, công công sao không mua nổi chứ.

Cao Viễn xông lên muốn lí luận với gã. Nhưng Hồ Tiểu Thiên giơ tay cản cậu lại. Hắn không cần phải chấp nhặt với tên tiểu thương buôn ngựa này, vả lại hiện trường người ngày càng đông, cứ tiếp tục như thế tất sẽ thu hút sự chú ý của quá nhiều người. Hồ Tiểu Thiên nói:
- Được!
Hắn rút một thỏi vàng từ trong túi tiền ra đưa cho tên buôn ngựa:
- Nhiêu đây đủ rồi chứ!

Tên thương nhân nhìn Hồ Tiểu Thiên ra tay hào phóng như vậy, không khỏi hối hận trong lòng, sớm biết vậy nên lấy nhiều hơn tí nữa.

Cao Viễn hung hăng trừng gã một cái, tiến lên trước đẩy gã ra, muốn đi giải thoát cho con ngựa.

Từ trong đám đông truyền ra một âm thanh vang dội:
- Đợi đã!

]Hồ Tiểu Thiên nghe tiếng nói này có vẻ quan thuộc, khoé mắt lướt nhẹ qua nơi phát ra tiếng, thì thấy có năm tên đại hán đang đi về phía bên này. Người đi đầu thân hình cao to nước da ngăm đen, uy phong lẫm liệt như một toà tháp sắt. Người này chính là oan gia ngày trước của Hồ Tiểu Thiên – Đường Thiết Hán. Năm xưa khi ở kinh thành Hồ Tiểu Thiên đã từng vì hiểu lầm mà cướp đi Đường Khinh Tuyền - em gái tên này, tiếp đó dẫn tới phi vụ ba huynh đệ nhà họ Đường đem người dùng vũ lực xông vào Phủ Thượng Thư kiếm người. Và cuối cùng kết thúc với sự thắng lợi cũa Hồ Tiểu Thiên.

Đường Thiết Hán là con trai lớn của Giá bộ Thị lang Đường Văn Chính. Cha gã chỉ là quan lục phẩm, không dám chống lại đại quan tam phẩm Hộ bộ Thượng thư Hồ Bất Vi, nên mới không thể không câm miệng chịu thiệt. Đường gia cũng xem đây là nỗi nhục to lớn, vẫn luôn canh cánh trong lòng. Có câu “ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây”, bây giờ Hồ Bất Vi gặp nạn, địa vị Hồ gia xuống dốc nhanh chóng, mà Đường Văn Chính lại không bị cuộc thay đổi hoàng quyền này ảnh hưởng gì mấy, lão bằng hữu của ông ta là Binh bộ Thượng Thư Trương Chí Trạch lại được Tân Hoàng tin tưởng rất nhiều. Đường Văn Chính cũng chính nhờ sự tiến cử của bạn mà được trọng dụng. Đương kim Hoàng Thượng Long Diệp Lâm rất thích đua ngựa, đám thái giám trong “Ngự mã giám” nào có biết kĩ thuật xem ngựa gì đâu, phương diện này dĩ nhiên cần sự giúp đỡ của ngươi được mệnh danh là “Bá Nhạc đương thời” Đường Văn Chính. Đường Văn Chính cũng biểu hiện tận tâm tận lực, gần đây vận chuyển không ít ngựa tốt vào trong Hoàng cung. Vì thế mà nhận được lời khen của Tân Hoàng.

Nhờ quyền lực của phụ thân, ba huynh đệ Đường gia sớm đã lũng đoạn cả thị trường buôn ngựa của kinh thành. Nhưng Phố Đà do vàng thau lẫn lộn, giống tốt quá ít, nên lại là nơi mà thế lực của họ ít khi can thiệp, Đường Thiết Hán xuất hiện ở đây chỉ là tình cờ.

Hồ Tiểu Thiên vừa nhìn thấy tên này, trong lòng thầm kêu không ổn. Có câu không phải oan gia không gặp nhau, không ngờ lại gặp gã ở chỗ này. Đường Thiết Hán đi tới cũng không phải vì Hồ Tiểu Thiên. Vì Hồ Tiểu Thiên đưa lưng vế phía gã, nên lúc đầu gã cũng không nhận ra Hồ Tiểu Thiên ngay. Đường Thiết Hán tuy đầu óc không khôn khéo, nhưng về mặt xem ngựa thì quả thật có được chân truyền từ cha gã. Bị tiếng của con ngựa con thu hút qua đây, tuy cách khá xa, nhưng chỉ nhìn một cái là gã biết con ngựa nhỏ thân ốm lông dài này tất không phải giống thường, nên mới lên tiếng ngăn cản.

Làm ăn trên thị trường buôn ngựa ở kinh thành hầu như không ai là không quen biết ba huynh đệ Đường gia. Tên buôn ngựa thấy Đường Thiết Hán xuất hiện, mặt nở nụ cười nói:
- Tôi tưởng là ai, hoá ra là Đường đại gia đến.

Đường Thiết Hán vẻ mặt kiêu căng, sải bước dài đi tới bên con ngựa, xem xét từ trên xuống dưới, sau đó đưa tay ấn nhẹ vào chỗ giao nhau của cổ và vai nó. Ngựa nhỏ nhìn thì yếu đuối, nhưng xương cốt lại cứng rắn vô cùng. Đường Thiết Hán thầm tán thưởng, con ngựa nhỏ này không ngờ lại là một con ngựa quý ngựa tốt hiếm có.

Cao Viễn thấy gã ấn vào con ngựa thì thấy không vui, lập tức lên trước muốn tháo bỏ dây cương đang xích con ngựa lại. Cậu lớn tiếng nói:
- Đừng đụng vào ngựa của ta!

Đường Thiết Hán nói:
- Nó ra bao nhiêu tiền, ta cho ngươi gấp đôi.

Hồ Tiểu Thiên thầm mắng trong lòng, tên này chắc không nhìn thấy ta, nhưng người lớn như vậy mà đi cướp đồ của đứa con nít, không thấy mất mặt à?

Tên buôn ngựa nghe xong lập tức cười tươi như hoa:
- Được, được! Đường đại gia, tám mươi lượng bạc.

Đường Thiết Hán gật gật đầu. Tám mươi lượng mua một con ngựa ngựa tốt ngựa quý rõ ràng là quá lời rồi.

Cao Viễn giận nói:
- Ông rõ ràng đã bán cho tôi, có quyền gì mà bán cho người khác nữa?

Tên buôn ngựa đi qua, ném thỏi vàng vừa nhận được lại cho Cao Viễn.
- Bố đây không bán là được chứ gì? Tiểu tử, cút nhanh qua một bên, đừng cản trở bố làm ăn.

Cao Viễn nắm chặt lấy dây cương, không buông là không buông, lớn tiếng nói:
- Con ngựa này là của tôi, các người không được cướp đi.

Tên buôn ngựa rõ ràng không phải người dễ chịu gì, nắm lấy cổ áo của Cao Viễn, đẩy cậu qua một bên. Cao Viễn tính tình quật cường, cậu nhất định bảo vệ con ngựa đó, xông lên ôm lấy chân tên buôn ngựa, dùng sức một cái, không ngờ lại làm té tên buôn ngựa đó vào trong bùn lầy.

Mấy người đứng xem đều đồng thanh hoan hô, thật ra phần lớn mọi người đều không ưa bộ dạng lật lọng của tên buôn ngựa, bây giờ còn đi ăn hiếp một đứa nhóc, đương nhiên sẽ kích thích bất bình trong lòng đám đông. Tuy phần lớn mọi người đều thông cảm cho Cao Viễn, nhưng ai cũng không muốn chuốc lấy phiền phức, nên không ai đi lên giúp Cao Viễn.

Tên buôn ngựa bị làm ngã xuống vũng bùn, lập tức thẹn quá hoá giận, giơ roi ngựa lên muốn quật vào Cao Viễn.

Hồ Tiểu Thiên vốn không muốn hiện thân, nhưng hắn không thể đứng nhìn tiểu huynh đệ Cao Viễn chịu thiệt. Nhìn thấy tên buôn ngựa giơ roi muốn đánh Cao Viễn, hắn dùng ngón chân bẩy một viên gạch nhỏ ở dưới đất lên, sau đó hất lên bắn đi, viên gạch “vù!” một cái bay đi, đâp trúng ngay vào sống mũi tên buôn ngựa tới nỗi mặt gã như nở như đoá hoa. Tên buôn ngựa đau đớn kêu gào thảm thiết, bụm lấy mũi mà nằm lăn lộn không ngớt dưới đất.

Lúc này ánh mắt của mọi người mới bị Hồ Tiểu Thiên thu hút. Khi Đường Thiết Hán nhìn rõ mặt của Hồ Tiểu Thiên, cả khuôn mặt trở nên sát khí đằng đằng. Có thể nói gã hận Hồ Tiểu Thiên đến tận xương tuỷ. Năm xưa chuyện gã chịu thua ở Hồ phủ, bị gã xem là nỗi nhục lớn nhất, cho nên mới có vụ truy sát dọc đường rời kinh của Hồ Tiểu Thiên sau này. Chỉ tiếc là bị Mộ Dung Phi Yên ngăn cản.

Sau khi Hồ gia thất thế, Đường Thiết Hán còn vui sướng khi người gặp hoạ trong một khoảng thời gian. Vốn nghĩ rằng Hồ gia sẽ bị chém chết cả nhà, tru di cửu tộc, nhưng không ngờ cuối cùng Hoàng Thượng lại tha cho cả nhà họ, chỉ kết thúc với sự nhập cung chuộc tội của Hồ Tiểu Thiên. Đường Thiết Hán cảm thấy không đủ rửa hận, cũng từng phát ngôn, chỉ cần gã gặp Hồ Tiểu Thiên, nhất định sẽ đánh tên đó một trận tơi bời. Không ngờ đi mòn gót giày chẳng thấy đâu, đến khi gặp được lại không cần tốn chút công sức nào. Hôm nay cư nhiên cho gã gặp được tên này ở Phố Đà.

Nhìn Hồ Tiểu Thiên mặc trang phục thái giám đứng trong đám đông, trong lòng Đường Thiết Hán thấy rất sảng khoái. Ngươi cũng có ngày hôm nay, chống đối với ta à, nhất định không có kết cục tốt.

Cao Viễn thừa cơ tiến lên trước cởi dây cương cho con ngựa. Hồ Tiểu Thiên nói:
- Làm ăn thì phải giữ thành tín, ngươi đã nhận tiền của ta, thì con ngựa này chính là của ta. Nói không giữ lời chính là không giữ thành tín.
Nếu không phải vì Cao Viễn, Hồ Tiểu Thiên sẽ không đứng ra ngay lúc này.

Đường Thiết Hán cười với vẻ mặt dữ tợn, chậm rãi đi về phía Hồ Tiểu Thiên.

Cao Viễn nhận thấy tình thế dường như có chút không đúng, dắt lấy ngựa con, đi đến bên Hồ Tiểu Thiên. Tuy cậu không biết lai lịch của bọn người Đường Thiết Hán, nhưng từ khí thế của đối phương cậu đã phát hiện lai giả bất thiện. Hồ Tiểu Thiên nói:
- Đệ đi trước đi, ta có chút chuyện muốn nói với người bạn cũ này.

Cao Viễn nhìn nhìn Hồ Tiểu Thiên, sau đó lắc lắc đầu.

Hồ Tiểu Thiên thấp giọng nói:
- Đừng lo cho ta, chia ra mà chạy!
Rồi hắn đột ngột quay người bỏ chạy.

Đường Thiết Hán hiển nhiên không ngờ Hồ Tiểu Thiên lại có hành động như thế. Nhìn Hồ Tiểu Thiên đã chạy qua đám đông càng chạy càng xa, gã lớn tiếng quát:
- Đuổi theo!

Cao Viễn thấy Hồ Tiểu Thiên bỏ chạy, cũng dắt theo con ngựa con thừa loạn chạy tới xe ngựa của mình, chốt con ngựa vào sau xe, thúc ngựa kéo xe đuổi theo hướng mà Hồ Tiểu Thiên bỏ chạy.

Hồ Tiểu Thiên từ khi có được mười năm công lực của Quyền Đức An, thể chất ngày một cường tráng, chạy thật nhanh trong Phố Đà nháy mắt đã bỏ xa đám người Đường Thiết Hán. Nếu chỉ thi đấu riêng về sức lực chân, đám người Đường Thiết Hán nhất định không phải đối thủ của Hồ Tiểu Thiên. Nhưng ngựa của chúng ở cách đó không xa, rất nhanh thì họ chạy tới chỗ để ngựa, ngồi lên ngựa, phóng ngựa đuổi theo Hồ Tiểu Thiên.

Hồ Tiểu Thiên chuyên chọn những nơi đông người mà chạy, tiếc là hắn không quen đường ở Phố Đà, chạy một hồi thì thấy đường phía trước trở nên trống vắng, tiếng vó ngựa không ngừng đến gần ở đằng sau. Hồ Tiểu Thiên quay người nhìn, thì thấy Đường Thiết Hán dẫn theo bốn tên thủ hạ đang cật lực đuổi theo hướng đi của hắn.

Hồ Tiểu Thiên tự biết chỉ với sức lực chân trước mắt của hắn vẫn chưa đủ để chạy thoát khỏi sự truy đuổi của đám người này. Vì thế hắn ngừng chân, chờ đợi chúng tới.

Trong nháy mắt, cả năm người đều đã đến trước mặt Hồ Tiểu Thiên. Vây quanh hắn trong trung tâm, Đường Thiết Hán nhìn Hồ Tiểu Thiên từ trên cao xuống, vẻ mặt đắc ý phi thường:
- Ơ, ta không nhìn lầm chứ. Vị công công đây nhìn đúng là quen mắt!

Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Ngươi làm sao mà nhìn sai được? Cho dù ta có hoá thành tro, ngươi cũng có thể nhận ra.

- Không sai. Dù ngươi có thành tro ta cũng nhận ra.
Đường Thiết Hán nghiến răng nghiến lợi nói:
- Hồ Tiểu Thiên, ngươi cũng có ngày hôm nay!

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Đường Thiết Hán, oan gia dễ kết không dễ giải. Chuyện cũng qua lâu rồi, ta thấy chúng ta cũng đừng chấp nhất nữa.

Đường Thiết Hán giận dữ nói:
- Ngươi không chấp nhất, lão tử thì không thể không chấp nhất. Năm xưa ngươi khiếm nhã em gái ta, ỷ Hồ gia ngươi thế lớn, đổi trắng thay đen, lẫn lộn thị phi. Ta sớm đã nói rồi, món nợ này có ngày ta sẽ tính rõ ràng với ngươi.
Gã xuống ngựa, chậm rãi áp sát Hồ Tiểu Thiên.

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Chỗ nào khoan dung được thì nên khoan dung, hà tất ép ngươi quá đáng?

Đường Thiết Hán nói:
- Tên hoạn quan nhà ngươi thì đâu thể xem là người? Muốn đại gia ta tha cho ngươi, cũng được.
Gã giơ chân phải lên, chỉ xuống dưới háng nói:
- Vậy thì chui qua đũng quần của lão tử.
Bốn tên đồng bọn phía sau đều cười lớn xấc láo.

Hồ Tiểu Thiên mỉm cười hỏi:
- Ngươi thật sự muốn ta chui?

Đường Thiết Hán gật đầu nói:
- Chui!

Hồ Tiểu Thiên thở dài, hắn từng bước đi tới, bỗng nhiên nói:
- Ngươi có hỏi qua em gái ngươi, năm xưa rốt cuộc ta làm gì cô ta không?

Đường Thiết Hán vì câu hỏi này của hắn mà tím cả mặt, giận dữ nói:
- Tên hoạn quan như ngươi thì làm được gì?

- Năm đó ta chưa tịnh thân đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.