Chương trước
Chương sau
Gương mặt tươi cười của Bảo Bảo đột nhiên cứng lại, nàng nương theo ánh sáng yếu ớt nhìn về phía trước, nhưng không hề trông thấy bóng dáng Hồ Tiểu Thiên đâu, vẻ mặt càng trở nên hốt hoảng, cố làm ra vẻ sợ hãi nói:
- Hồ công công, ngài đâu rồi? Tôi sợ quá...

Hồ Tiểu Thiên nấp phía sau thùng rượu trông thấy tất cả, lòng thầm mắng ả cung nữ này đúng là thâm hiểm giảo hoạt, ban nãy đột nhiên đánh một chưởng vào lưng lão tử, muốn làm ta ngất đi, giờ lại tỏ vẻ vô tội, nếu không phải bị ta phát giác từ trước, lúc này có lẽ đã bị ngươi ám hại mất rồi.

]Bảo Bảo run rẩy kêu lên:
- Hồ công công, ngài đừng dọa tôi mà...
Nàng ta vừa nói, vừa cẩn thận tìm kiếm nơi ẩn thân của Hồ Tiểu Thiên.

Hồ Tiểu Thiên thầm hạ quyết tâm, ngươi đã bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa, ra tay tàn độc cũng là do ngươi bức ta mà thôi. Bảo Bảo càng đi càng tiến lại gần, cách nơi ẩn thân của Hồ Tiểu Thiên gần trong gang tấc. Giọng nói nàng ta đột nhiên trở nên nũng nịu:
- Hồ công công, ngài hư quá, cố tình dọa người ta...

Hồ Tiểu Thiên xuyên qua khe hở của thùng rượu, trông thấy phía sau lưng nàng một bóng đen đang âm thầm lặng lẽ áp sát, đột nhiên, bóng đen đó giương thanh chủy thủ sáng loáng hung hăng chém xuống lưng Bảo Bảo.

Hồ Tiểu Thiên vạn lần không thể ngờ rằng trong hầm rượu ngoài hắn và Bảo Bảo còn có thêm người thứ ba. Ban nãy lúc hắn tiến vào hầm rượu vẫn luôn lưu ý động tĩnh xung quanh, hơn nữa ngoài cửa còn sai bọn Tiểu Trác Tử canh giữ, theo lý mà nói không ai có thể theo vào được, trừ phi người đó vốn đã ẩn náu tại hầm rượu này từ trước.

Bóng đen đó ra tay cực kỳ dứt khoát, giơ tay chém xuống, chủy thủ trong chớp mắt đã đâm sâu vào giữa lưng Bảo Bảo. Bảo Bảo trong lúc thập tử nhất sinh đột nhiên cảm giác được nguy hiểm gần kề, thân thể mềm mại khẽ xoay chuyển, trườn về bên phải tựa như một con linh xà, cho dù là thế cũng không thể tránh thoát hoàn toàn đòn công kích của đối phương. Thanh chủy thủ sượt qua vai trái của nàng. Bảo Bảo thuận tay ném hỏa chiết tử đi, lộn một vòng ba trăm sáu mươi độ kéo dãn khoảng cách giữa nàng và đối thủ.

Hỏa chiết tử vẽ một đường cong trong không trung, bay về phía đống thùng rượu mà Hồ Tiểu Thiên đang náu mình. Hồ Tiểu Thiên trông thấy chuyển biến đột ngột, nếu lửa thật sự rớt lên thùng rượu, cả hầm rượu này không tránh khỏi viễn cảnh bị thiêu rụi hoàn toàn. Hắn dùng ống tay áo bao bọc tay phải, đưa ra bắt lấy hỏa chiết tử.

Trong khoảnh khắc, Bảo Bảo tóm lấy một thùng rượu nặng hơn trăm cân dốc toàn lực ném về phía tên thích khách lén tập kích.

Gã thích khách kia cong người né được, thùng rượu bay qua đầu gã, rớt xuống mặt đất, kêu một tiếng “RẦM” cực lớn, rượu đỏ bắn tung tóe khắp nơi, hương rượu nồng nặc lan tỏa khắp gian hầm. Hỏa chiết tử đã được Hồ Tiểu Thiên dập tắt, ánh sáng yếu ớt trong chớp mắt tàn lụi, cả căn hầm lại một lần nữa chìm vào bóng tối.

Bả vai Bảo Bảo bị thương không nhẹ, máu tươi nhuộm đỏ cả nửa vạt áo trước, trong lúc vội vàng nàng cũng không kịp nhìn rõ xem đối phương là ai, còn tưởng rằng là do Hồ Tiểu Thiên ẩn nấp trong bóng tối ra tay đánh lén. Nàng khẽ than một tiếng:
- Hồ công công, ngươi dám tàng trữ hung khí hại ta, có tin ta sẽ đem chuyện này bẩm tấu lên hoàng thượng, ngươi không tránh khỏi kết cục thiên đao vạn quả đâu.

Hồ Tiểu Thiên thầm mắng trong lòng, dám đổ tội cho lão tử. Nha đầu ngươi ám hại ta trước, ngờ đâu bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng sau. Nay bị người ta ám hại, coi như đáng kiếp, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi đã dám cả gan ăn nói bừa bãi. Hắn vẫn quyết định náu mình không xuất hiện, âm thầm theo dõi tình hình.

Mục đích thật sự trong câu nói của Bảo Bảo lại là thu hút sự chú ý của Hồ Tiểu Thiên, tuy Hồ Tiểu Thiên không bị mắc mưu nhưng gã sát thủ ẩn mình kia đã nương theo âm thanh lặng lẽ tiến lại gần Bảo Bảo.

Bảo Bảo nghiêng tai nghe ngóng, tiếng cước bộ của đối phương tuy khẽ nhưng không thể giấu nổi tai nàng, khi đối phương cách nàng chỉ còn khoảng một trượng, Bảo Bảo đột ngột hành động, nâng tay phải lên, vèo! vèo! vèo! phóng liên tiếp ba thanh ám tiễn.

Trong bóng tối, gã sát thủ kia nghe tiếng gió liền đoán biết binh khí, chủy thủ trong tay liên tục đưa lên chống đỡ, “keng keng” mấy tiếng, gã lại có thể chặn được toàn bộ ám tiễn. Thế nhưng ba thanh ám tiễn Bảo Bảo phóng ra chỉ nhằm mục đích lôi kéo sự chú ý của gã, lúc bắn ám tiễn nàng đồng thời lao người tới, đánh một chưởng vào giữa ngực thích khách, một tiếng bốp vang lên, khiến đối phương không khỏi rên khẽ. Gã sát thủ lập tức rút đao ra, đâm vào dưới bụng Bảo Bảo. Bảo Bảo tuy kịp thời thu người lại nhưng vẫn bị thanh chủy thủ của gax gây thương tích, hai tay nàng bắt lấy cổ tay đối phương, cố tình ngăn cản thanh chủy thủ của đối phương tiếp tục đâm sâu vào bụng, tay phải của kẻ kia đã chuẩn xác bóp chặt yết hầu nàng.

Sức lực mạnh mẽ khiến Bảo Bảo muốn thở cũng không xong. Tay gã nhấc thân thể của Bảo Bảo lên khỏi mặt đất.

Ngay đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc, Hồ Tiểu Thiên từ trong bóng tối đột nhiên xông ra, nâng thùng rượu trong tay hung hăng nện vào sau gáy tên thích khách. Gã thích khách đang dốc toàn lực giao đầu với Bảo Bảo, hoàn toàn không kịp trở tay đối phó với Hồ Tiểu Thiên ở phía sau, bị thùng rượu đập trúng ngay ót, đầu cắm xuống đất, đồng thời còn khiến cả Bảo Bảo té theo. Nếu như Hồ Tiểu Thiên đến muộn một khắc, e là nàng ta đã chẳng thể bảo toàn nổi tính mệnh.

Hồ Tiểu Thiên lấy từ trong người ra một ngọn nến, rồi lại lấy hỏa chiết tử ban nãy ra thổi một cái, châm lửa đốt nến, nhìn hai người nằm trên mặt đất, nam tử hắc y che mặt, chính là kẻ vừa bị hắn dùng thùng rượu đánh ngất ban nãy.

Hồ Tiểu Thiên kéo miếng vải che mặt người nọ xuống, khoảnh khắc nhìn rõ mặt đối phương hắn không khỏi kinh ngạc. Không ngờ rằng kẻ núp dưới hầm rượu bất ngờ tập kích lại chính là Vương Đức Thắng.

Bảo Bảo ôm cổ, sắc mặt trắng bệch nhìn Hồ Tiểu Thiên, trên người nàng máu chảy loang lổ, bị thương khá nghiêm trọng, lúc này chẳng còn giữ được bình tĩnh nữa, thở hổn hển nói:
- Ngươi... ngươi...

Hồ Tiểu Thiên lạnh lùng liếc nhìn nàng ta, đưa tay lật người gã Vương Đức Thắng đang nằm rạp trên mặt đất thì phát hiện ra một thanh chủy thủ cắm ngay trước ngực gã, lút đến tận cán. Lúc nãy khi bị hắn tập kích Vương Đức Thắng vốn vẫn đang cầm thanh chủy thủ, lúc ngã xuống, chủy thủ không may quay ngược lại đâm vào ngực gã. Hồ Tiểu Thiên thử bắt mạch Vương Đức Thắng rồi lại thăm dò hơi thở của gã. Gã này hiển nhiên đã chết rồi.

Bảo Bảo run rẩy nói:
- Ngươi đã giết hắn...

Hồ Tiểu Thiên giương cặp mắt lạnh lùng nhìn Bảo Bảo, ánh mắt ẩn chứa sát khí.

Bảo Bảo lúc này mới biết tiểu thái giám trước mặt tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường, đối diện với tình cảnh này mà vẫn giữ được vẻ trấn tĩnh như vậy. Nàng bèn thấp giọng nói:
- Quý phi nương nương biết ta đến đây tìm ngươi, thái giám Ty Uyển Cục cũng hầu như đã trông thấy ta cùng ngươi vào hầm rượu.
Nàng nói những lời này đã để lộ ra nỗi khiếp sợ trong lòng, hiển nhiên đang lo rằng Hồ Tiểu Thiên sẽ giết người diệt khẩu.

Hồ Tiểu Thiên liền nói:
- Thế thì sao? Ban nãy lúc ở sau lưng đánh lén ta, cô có nghĩ đến điều này không?
Ánh mắt hắn lại liếc về phía Vương Đức Thắng:
- Ta chỉ cần nói Vương Đức Thắng mai phục ở đây ý đồ mưu sát ta, kết quả lại nhỡ tay giết chết cô.

Bảo Bảo cắn cắn môi, âm thầm tập trung sức lực, chuẩn bị đòn phản kích sau cùng, nhưng trong tình cảnh bị thương thế này khó mà nói có được bao nhiêu phần thắng.

Hồ Tiểu Thiên lại nói:
- Mau nói cho ta hay, rốt cuộc cô đến đây là có mục đích gì?

Bảo Bảo nói:
- Ta...
Nàng đang định ra tay giết chết Hồ Tiểu Thiên khiến hắn trở tay không kịp, nhưng nhìn dáng vẻ đề cao cảnh giác của Hồ Tiểu Thiên thì hoàn toàn chẳng có bất kỳ cơ hội nào. Lúc này phía cầu thang đột nhiên vang lên tiếng bước chân, là Sử Học Đông và Tiểu Trác Tử thấy hai người họ vào hầm rượu lâu quá chưa ra, lo lắng xảy ra chuyện bèn xuống xem thử.

Hồ Tiểu Thiên nghe thấy tiếng bước chân, e ngại tình cảnh trước mắt sẽ bị hai người họ trông thấy, vội vàng quát lên:
- Có chuyện gì?

Sử Học Đông và Tiểu Trác Tử nghe tiếng Hồ Tiểu Thiên lập tức dừng bước:
- Không có gì, chỉ là thấy công công vào lâu như vậy mà chưa trở ra nên có chút lo lắng.

Hồ Tiểu Thiên liền nói:
- Không cần lo lắng, ta và Bảo Bảo cô nương đang nói chuyện, các ngươi đi ra ngoài canh chừng, không được cho phép bất kỳ ai vào đây.

- Vâng!

Hồ Tiểu Thiên thật sự vốn có ý định giết Bảo Bảo diệt khẩu, nhưng những lời đó của Bảo Bảo không phải không có lý. Nay người khác cũng đã tới rồi, hắn càng phải nhanh chóng từ bỏ ý định. Dù sao người trông thấy hắn và Bảo Bảo cùng nhau vào đây quả thực quá nhiều, nếu thật sự muốn giết ả diệt khẩu, bản thân hắn cũng khó tránh khỏi bị điều tra. Sự tình ngày hôm nay chưa chắc đã có thể che giấu được.

Bảo Bảo đưa mắt nhìn thi thể Vương Đức Thắng, thấp giọng nói:
- Rốt cuộc hắn là ai?

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Vương Đức Thắng!

Ánh mắt Bảo Bảo hoang mang, dường như không có ấn tượng gì với cái tên xa lạ này, xem ra nàng ta chưa từng qua lại với Vương Đức Thắng.

Hồ Tiểu Thiên đột nhiên nhớ đến một chuyện:
- Cô có thể không biết hắn, nhưng ca ca của hắn Vương Đức Tài là hồng nhân bên cạnh Giản hoàng hậu...

Bảo Bảo lúc này mới biết gã thích khách đã chết kia có lai lịch như vậy, trong lòng không khỏi thấp thỏm bất an. Vương Đức Tài quả thực là tâm phúc của Giản hoàng hậu, nếu chuyện đệ đệ y chết bị bại lộ, người này chưa chắc đã chịu để yên. Giản hoàng hậu nếu có ý muốn ra mặt thay y, e là sự tình hôm nay sẽ nổi cơn phong ba. Tuy nàng có dính dáng đến chuyện này, nhưng nơi đây dù sao cũng là địa bàn của Hồ Tiểu Thiên, nên nàng không vội bày tỏ ý kiến, mà đưa mắt nhìn Hồ Tiểu Thiên.

Hồ Tiểu Thiên đi tới đi lui mấy bước, nhanh chóng quyết định:
- Hoàng cung to như vậy, hầu như ngày nào cũng có người mất tích, còn chuyện hôm nay, chỉ cần hai ta không nói ra, người khác nhất định không thể nào biết được.
Hắn liếc nhìn Bảo Bảo, đợi quyết định của nàng.

Bảo Bảo ảm đạm thở dài nói:
- Ta cũng không thích chuốc lấy phiền phức.
Tình thế hiện nay đối với nàng mà nói càng lúc càng bất lợi, Hồ Tiểu Thiên tuyệt đối không phải dạng người dễ đối phó.

Hồ Tiểu Thiên lại nói:
- Tuy cô không muốn chuốc lấy phiền phức nhưng phiền phức lớn như vậy lại đổ cho ta, thi thể này xử trí thế nào bây giờ?

Bảo Bảo nói:
- Việc này có gì khó, chôn trong hầm rượu là được rồi.

Hồ Tiểu Thiên chậm rãi gật đầu nói:
- Việc hôm nay một khi để lộ ra ngoài, kết cục thế nào cô ắt đã rõ.

Bảo Bảo nói:
- Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không để lộ ra ngoài, nhất định sẽ giữ bí mật cho ngươi.

Hồ Tiểu Thiên bật cười ha hả:
- Người phải giữ bí mật là cô mới đúng, cô mượn danh nghĩa quý phi nương nương đến tìm rượu dương mai, mục đích thật sự là gì?

Bảo Bảo nói:
- Ta đã nói với ngươi rồi, chúng ta hiện nay đã cùng ngồi trên một chiếc thuyền, ta còn có lý do gì để gạt ngươi chứ.

Hồ Tiểu Thiên có điên mới tin ả ta sẽ tiết lộ toàn bộ sự việc, nhất định vẫn còn điều giấu giếm. Hồ Tiểu Thiên cũng không hỏi nhiều, trong lòng Bảo Bảo có khuất tất, thiết nghĩ ả ta cũng không dám nói năng bừa bãi, hao tâm tổn sức tìm cách đến hầm rượu mà vẫn chưa đạt được mục đích. Nhất định ả ta vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, cứ giữ lại cho ả ta một mạng trước cũng chẳng sao.

Hồ Tiểu Thiên đến gần trước mặt, lấy một viên thuốc từ trong người ra đưa cho nàng:
- Uống đi!

Bảo Bảo nhìn viên thuốc trong tay hắn, nhất thời không chắc Hồ Tiểu Thiên có ý định hạ độc mình không nên không dám nhận lấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.