Chương trước
Chương sau
Chu Văn Cử nói:

- Cho nên Hồ đại nhân đi càng sớm càng tốt, khi Hồ đại nhân rời khỏi hành cung Chu mỗ liền chủ động đầu thú, khi bọn họ phát hiện ra chân tướng thì mọi việc cũng đã trễ rồi.

Mắt Hồ Tiểu Thiên ươn ướt, hắn nhắm nghiền hai mắt, trong đầu hiện lên gương mặt cha mẹ, có lẽ hắn chạy đi là cơ hội tìm đường sống duy nhất, nếu hắn không rời Tây Xuyên thì Lý gia sẽ dùng hắn để gây áp lực cho phụ thân, mà triều đình cũng vì quan hệ của Hồ gia và Lý gia mà giáng tội cho cha mẹ, việc này không chỉ có quan hệ đến hắn mà quan hệ đến cả gia tộc Hồ thị. Trong khoảnh khắc giữa ranh giới của sự sống và cái chết Hồ Tiểu Thiên mới phát hiện ra sâu trong nội tâm của hắn vẫn mang lấy ý thức trách nghiệm với gia đình.

Nhưng mỗi người ai cũng có gia đình riêng của mình, Hồ Tiểu Thiên cố gắng kìm chế cảm xúc, hắn nhỏ giọng nói:

- Chu tiên sinh, ngài thì làm sao bây giờ?

[Chu Văn Cử thản nhiên cười nói:

- Đại nhân không cần lo lắng, ngoại trừ Chu Hưng đi theo ta ở Tây Xuyên này thì ta không có ai thân thích cả, trước khi đến đây ta đã phái Chu Hưng trở về quê rồi, Chu mỗ còn có hai đứa con trai, nhưng hai đứa nó đã sớm theo mẹ nó trở về nhà mẹ đẻ rồi, trên đời này ta không có gì lo lắng cả.

Hồ Tiểu Thiên mím môi, cho tới lúc này hắn cũng không thể do dự nữa, sống chết trước mắt sự do dự này không thể nào được chấp nhận, hắn chắp tay quỳ xuống trước mặt Chu Văn Cử. Chu Văn Cử sợ hãi vội đỡ cánh tay hắn nói:

- Đại nhân, vạn lần không được.

Hồ Tiểu Thiên kiên trì khấu đầu trước Chu Văn Cử ba cái, với ân tình này của Chu Văn Cử thì ba khấu đầu này tuyệt không có gì là quá cả, đại ân không lời nào cảm tạ được, Hồ Tiểu Thiên cũng không nói nhiều nhanh chóng đổi áo với Chu Văn Cử, lúc này màn đêm đã kéo xuống.

Hồ Tiểu Thiên đeo hòm thuốc của Chu Văn Cử trên vai, chậm rãi đi ra hướng cửa chính. Chu Văn Cử nằm trên giường nhỏ giọng nói:

- Đại nhân bảo trọng.

Hồ Tiểu Thiên cay cay sống mũi, hai dòng lệ suýt nữa chảy xuống, lý trí bảo hắn không được rơi lệ vào lúc này. Hắn mở cửa đi ra ngoài sân, mọi việc đúng như lời Chu Văn Cử nói, trong sân trống rỗng không có ai, đám võ sĩ kia cũng không dám đến gần.

Đi ra ngoài nhìn thấy Nghiêm Chu, Triệu Khải đứng cách xa xa, trên lối đi chỉ duy nhất có hai người, trên mặt đều che vải trắng.

Hồ Tiểu Thiên mang hòm thuốc trên lưng chủ động đi đến chỗ hai người, lúc đến cố ho khan hai tiếng.

Nghiêm Chu, Triệu Khải sợ tới mức cuống quít lùi về sau mấy bước, Nghiêm Chu lớn tiếng nói:

- Chu tiên sinh, ngài muốn đi hay sao?

Hồ Tiểu Thiên gật gật đầu ừ một tiếng, lúc này mới dừng bước lại.

Nghiêm Chu cùng Triệu Khải đưa mắt nhìn nhau, Nghiêm Chu nói:

- Tình hình của Hồ đại nhân thế nào rồi?

Hồ Tiểu Thiên thở dài lắc đầu, mang hòm thuốc trên lưng chậm rãi bước ra ngoài, hắn cố gắng hết sức để bước đi thong thả, hai tai cẩn thận lắng nghe, khi cảm thấy hai người không còn theo dõi nữa hắn mới thả lỏng ra. Xem ra dùng bệnh dịch hạch phô trương thanh thế đã dọa không ít người.

Khi cách tiền viện vài bước hắn nhìn thấy hai tên võ sĩ chỉ huy ba chiếc xe ngựa tiến vào, trên xe ngựa chất đầy củi khô, hắn đưa mắt quan sát xung quanh thấy hành cung đã chất đầy củi, hiển nhiên cần chuẩn bị nơi này để khi biết kết quả là đốt hết, trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm mắng tên Lý Hồng Hàn độc ác, dù thế nào thì ta đây hắn cũng là em rể tương lai của ngươi, ấy thế mà không ngờ lại bị ngươi hủy thi diệt tích, chỉ nói là dịch hạch thôi mà, có cần tuyệt tình đến vậy không?

Hồ Tiểu Thiên không dám chậm trễ nhanh chóng đi ra khỏi cửa chính hành cung Thiên phủ, đám vệ binh thủ vệ nhìn cách ăn mặc của hắn cũng không nghi ngờ gì, trên mặt ai cũng mang khẩu trang che kín mặt nên đây cũng là điều kiện thật tốt để hắn thoát khỏi đây trong tình trạng thế này.

Chu Văn Cử có mang đến con lừa cột ở cây táo bên phải hành cung, Hồ Tiểu Thiên nhanh chóng đến mở dây cương kéo dẫn con lừa này đi. Nhưng điều hắn không thể tưởng chính con lừa bám chặt mặt đất căn bản không nghe theo lời chỉ huy của hắn, Hồ Tiểu Thiên nhỏ giọng mắng:

- Súc sinh, dám không nghe lời ta, ta sẽ rút gân lột da ngươi.

Con lừa chẳng những không sợ hãi ngược lại còn ngoan cố kêu lên, con lừa vừa kêu, lập tức thu hút sự chú ý của đám lính kia, Hồ Tiểu Thiên gặp nguy không loạn nhanh chóng vỗ vỗ trên ót nó một cái, đe dọa:

- Còn dám kêu ta sẽ cắt tai ngươi hầm súp bây giờ đó.

Chiêu này vô cùng linh nghiệm, không biết có phải nó hiểu lời nói của Hồ Tiểu Thiên hay không mà nhanh chóng không kêu nữa, Hồ Tiểu Thiên nắm dây cương nó dắt đi, nó ngoan ngoãn đi theo hắn. Khi ra khỏi hành cung Hồ Tiểu Thiên thở phào nhẹ nhõm, chăm chu nhìn con lừa mới phát hiện nó là một con lừa cái. Hồ Tiểu Thiên xì nói:

- Ta không ngờ ngươi cũng biết sợ đó?

Mắt đen láy của con lừa nhìn Hồ Tiểu Thiên, đột nhiên nó kêu lên không ngớt khiến Hồ Tiểu Thiên hoảng hốt, con lừa này thật sự phiền toán, đêm tối phủ xuống, người đi trên đường khá thưa thớt, tiếng lừa hí trong đêm vang lên rất to truyền đi ra ngoài nghe rất rõ. Hồ Tiểu Thiên vứt lại con lừa nhanh chóng lấy từ hòm thuốc ra vật mình cần rồi nhanh chóng bỏ đi.

Trước đó Chu Văn Cử đã nói trước với hắn bốn cửa thành Tiếp Châu đều đã đóng lại cấm ra vào, lúc này muốn ra khỏi thành căn bản là không thể nên lão muốn Hồ Tiểu Thiên tìm nơi tạm lánh, nơi đó chính là một xưởng ép dầu bị bỏ hoang, lão chỉ sơ qua lối vào nơi đó, thời đại này không giống như ở thời hiện đại mà Hồ Tiểu Thiên từng sống, nó không có biển báo giao thông cũng không có GPS chỉ dẫn, một thành Tiếp Châu rộng lớn như thế ngay cả chiếc đèn đường cũng không có. Đêm đến tuy nhà nhà đều có đèn nhưng trên đường tối đen như mực, đưa tầm mắt nhìn thì ngõ nào cũng như ngõ nấy đều giống nhau, dù Hồ Tiểu Thiên có bản đồ chỉ dẫn trong tay cũng không thể nào tìm được lối.

Dù khả năng cảm nhận phương hướng của Hồ Tiểu Thiên cũng tạm được nhưng đường xá của thành Tiếp Châu thật sự khó nhận biết, đi vòng không bao lâu hắn đã mất phương hướng, hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng tối nay trời u ám, căn bản không thấy một ánh sao nào, Hồ Tiểu Thiên thầm than xui xẻo, sớm biết như thế đã mang theo kim chỉ nam trên người rồi.

Tuy rằng không tìm thấy xưởng ép dầu bỏ hoang như lời Chu Văn Cử nói nhưng tìm được một nơi ẩn thân ở Tiếp Châu cũng không khó lắm. Hồ Tiểu Thiên quyết định thay đổi kế hoạch, tùy tiện tìm một nơi không người để ẩn thân, trước tiên tìm nơi nghỉ ngơi đêm nay, ngày mai tính tiếp.

Hắn cố gắng tránh đi đường lớn, chọn nơi ngõ nhỏ đường thưa thớt người mà đi, đi vào ngõ nhỏ phía trước Hồ Tiểu Thiên mơ hồ cảm giác có gì đó không đúng, hắn dường như nghe tiếng bước chân ở sau. Âm thanh tuy rằng không lớn nhưng không thể nào thoát được lỗ tai nhạy bén của Hồ Tiểu Thiên. Hắn cố ý bước chậm lại, khi hắn đi chậm lại thì đối phương cũng đi chậm lại, hắn bước nhanh thì đối phương cũng bước đi nhanh hơn.

Lòng Hồ Tiểu Thiên trầm xuống, biết tám chín phần hắn bị người khác theo giõi, hắn dừng bước chậm rãi xoay người theo hướng khác đã thấy cách hơn mười trượng có một gã đã dừng bước lại nơi đó, đó đúng là thân tín của Lý Hồng Hàn tên Nghiêm Chu.

Khẩu trang trên mặt Hồ Tiểu Thiên vẫn chưa lấy xuống, Nghiêm Chu đã sớm lấy khẩu trang ra nhìn Hồ Tiểu Thiên phía trước, y lạnh lùng nói:

- Chu tiên sinh, muốn chạy đi đâu thế?

Hồ Tiểu Thiên cố ý khàn cổ giọng nói:

- Về nhà.

Vẻ mặt Nghiêm Chu vô cùng hồ nghi, y chậm rãi đi đến gần Hồ Tiểu Thiên. Kỳ thật từ khi Hồ Tiểu Thiên đi khỏi Nghiêm Chu đã cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vì đối với bệnh dịch hạch sợ hãi nên không dám vào trong, vì không dám vào trong nên y lặng lẽ theo dõi hắn đến đây, sau đó nhanh chóng phát hiện ra hành tung của vị Chu Văn Cử này rất khác thường, đầu tiên tiếng kêu sợ hãi của con lừa vang lên không ngừng sau đó, đợi khi Hồ Tiểu Thiên để lại con lừa và vứt hòm thuốc lại y liền kết luận người này không phải là Chu Văn Cử, tám chín phần là Hồ Tiểu Thiên dùng kế ve sầu lột xác thoát khỏi hành cung.

Tay phải Nghiêm Chu cầm đao đi tới gần Hồ Tiểu Thiên, thân đao đã rút ra khỏi vỏ, trong đêm tối nó phát ra ánh sáng chói lọi.

Hồ Tiểu Thiên vẫn đứng nơi đó không nhúc nhích.

Nghiêm Chu nói:

- Tháo khăn che mặt ra để ta xem mặt ngươi thế nào.

Hồ Tiểu Thiên thở dài đưa tay lên mở khẩu trang xuống.

Nghiêm Chu cười lạnh nói:

- Hồ đại nhân, ha ha, không thể nào tưởng tượng ra được ngài khỏe nhanh đến thế.

Hồ Tiểu Thiên cười nói:

- Vốn không có gì to tát, chỉ cảm mạo bình thường thôi, làm phiền các vị huynh đệ phí tâm rồi.

Nghiêm Chu nói:

- Hồ đại nhân không ở trong phòng nghỉ ngơi, đến đây làm gì?

- Ở trong hành cung thật sự rất bực mình nên ta ra ngoài tản bộ chút.

Nghiêm Chu tiến đến cách Hồ Tiểu Thiên ba trượng nói:

- Hồ đại nhân thật có hứng thú như thế à? Ta cũng thích tản bộ, Hồ đại nhân sao không gọi ta đi cùng.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Con người của ta tự do vốn đã quen, từ trước đến nay luôn thích đi một mình, có thầy bói nói với ta rằng số mệnh ta từ nhỏ đã không tốt, ai đi theo ta đều không được may mắn.

Nghiêm Chu cười ha hả tiến thêm mấy bước về phía Hồ Tiểu Thiên, tay phải cầm chuôi đao, gân xanh trên trán nổi lên, một cỗ sát khí vô hình giống như lưới lớn mở ra bao phủ lên người Hồ Tiểu Thiên.

Hồ Tiểu Thiên cảm thấy áp lực vô hình đè nén lên người khiến hắn không tài nào thở được, hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào bước chân Nghiêm Chu, trong tay hắn nắm chặt Bạo Vũ Lê Hoa Châm, đối với hắn lúc này là cơ hội tìm đường sống trong cái chết, không nắm chắc trăm phần trăm sẽ tuyệt đối không ra tay.

Nghiêm Chu lưu ý đến cánh tay phải của Hồ Tiểu Thiên, cả người y lập tức cảnh giác, nhỏ giọng nói:

- Hãy từ từ nâng tay trái của ngươi lên.

Hồ Tiểu Thiên từ từ nâng tay trái lên.

Nghiêm Chu nói:

- Dùng tay phải nắm lấy ống tay áo cổ tay trái.

Bất đắc dĩ Hồ Tiểu Thiên đành làm theo, hắn chậm rãi nắm lấy ống tay áo bên tay trái.

Đao trong tay Nghiêm Chu đã rời vỏ, tuy y cũng biết Hồ Tiểu Thiên không biết võ công nhưng vẫn duy trì cảnh giác cao độ, một người võ sĩ chân chính tuyệt không bao giờ khinh thường bất cứ địch thủ nào, chỉ tiếc đối thủ lần này của Nghiêm Chu lại là Hồ Tiểu Thiên, hoàn toàn khác với người bình thường.

Tuy rằng Nghiêm Chu đoán được trong tay áo Hồ Tiểu Thiên cất giấu ám khí nhưng không ngờ ám khí có uy lực dũng mãnh như thế.

Hộp màu đen từ tay áo Hồ Tiểu Thiên lộ ra, hắn nhanh chóng nhấn vào cơ quan Bạo Vũ Lê Hoa Châm, một tiếng rít nhỏ truyền ra, mấy trăm cương châm đồng thời phát ra, tuy Nghiêm Chu có võ công cao cường nhưng trong khoảng cách gần như thế căn bản không thể nào phản ứng được, y gầm lên giận dữ vung đao đón đỡ, nhưng tốc độ của đao không cản được cương châm, tuy có chặn được một ít nhưng hầu hết nó đều găm vào cơ thể y.

Nghiêm Chu không phải là nhân vật tầm thường, trong người dính nhiều châm như thế những vẫn bước về trước một bước phóng đao ra hung hăng hướng ngực Hồ Tiểu Thiên đâm tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.