Chương trước
Chương sau
An Đức Toàn không giải thích, nhìn Hồ Tiểu Thiên đầy thâm ý, lão tin rằng lấy cái đầu của tiểu tử này chắc chắn có thể ngộ ra lai lịch của Thất Thất, sau đó lại nói:

- Tiểu tử, cha ngươi dày công tính toán, đáng tiếc chuyện trên đời chưa chắc có thể được như ý nguyện.

Hồ Tiểu Thiên cảm thấy một luồng lãnh khí từ xương sống chạy lên cổ mình. Tuy rằng hôm nay là ngày tam phục, nhưng hắn là cảm thấy một luồng lãnh khí dày đặc. Lời nói này của An Đức Toàn rõ ràng là đang ám chỉ điều gì đó, chẳng lẽ nói lão đã nhìn thấu dụng ý thật sự mà phụ thân phái mình đến Thanh Vân làm quan, chẳng lẽ trong triều đình đã xảy ra biến hóa? Không đúng, mình chưa nghe nói Kinh thành có đại sự gì xảy ra. Chẳng lẽ lão thái giám này chỉ hù dọa mình, cho nên mới buông lời đe dọa. Hắn cung kính nói:
- Vẫn mong lão hãy chỉ điểm bến mê!

Trong lòng đã phiền loạn đến cực điểm, cha trước giờ vẫn chưa công khai ủng hộ Long Diệp Lâm. Lúc Thái tử thất thế, ông còn từng nhân cơ hội yết kiến Thái tử Thái sư Chu Duệ Uyên một lần, coi như đã công khai đứng về phía đối lập với Long DIệp Lâm. Những chuyện xảy ra gần đây chứng minh Long Diệp Lâm rất có thể lại có động tĩnh, nếu như người này lại đắc thế lầm nữa vậy thì tình cảnh của cha có thể nghĩ sơ cũng ra.

An Đức Toàn lấy ra một tấm thẻ bài bằng gỗ mun cũ kỹ từ bên hông, ném về phía Hồ Tiểu Thiên.

Hồ Tiểu Thiên tiếp nhận tấm thẻ bài, thấy trên mặt chỉ khắc một chữ "Cấm", lật ra sau lưng, phát hiện có khắc hai chữ "Thừa Ân", không biết tấm thẻ bài này có ý nghĩa gì, chẳng lẽ còn lợi hại hơn Đan Thư Thiết Khoán của Hồ gia?

An Đức Toàn nói:

- Giữ cẩn thận, có lẽ tương lai có thể cứu ngươi một mạng!

Hồ Tiểu Thiên trịnh trọng cất kỹ tấm thẻ bài này, tâm tình tình đột nhiên trở nên trầm trọng. Hắn không biết An Đức Toàn vì sao lại đến đây, chỉ có điều cảm thấy lão thái giám này đến tuyệt không phải là ngẫu nhiên, cũng không thể chỉ là vì mình.

An Đức Toàn nói:

- Nha đầu vừa rồi tìm ngươi là yêu nữ của Ngũ Tiên Giáo!
Hồ Tiểu Thiên hút một hơi lạnh. Nếu An Đức Toàn đã biết chuyện này, thì chứng minh lúc nãy mình và Tịch Nhan nói chuyện, lão thái giám này cũng đang giám sát bọn họ. Mình không biết võ công không cảm giác được sự tồn tại của lão đã đành, nhưng Tịch Nhan khinh công kinh người thế kia, không ngờ cũng không phát giác được lão thái giám đã đến. Vì vậy có thể thấy tu vi của An Đức Toàn đã đạt đến cảnh giới khiến người ta nghe xong sợ hãi.

Giả sử tất cả những lời của An Đức Toàn đều là sự thật, thì vụ ám sát ở Phi Ưng cốc trước kia có can hệ khó mà cởi bỏ với Tịch Nhan. Đêm nay nàng đến tìm mình hẳn không phải là vì muốn ủng hộ bán đấu giá từ thiện, mà là muốn báo thù! Lúc này Hồ Tiểu Thiên mới nhận ra đêm này mình đã đi dạo một vòng đến trước quỷ môn quan. Nếu như Tịch Nhan muốn giết hắn, chỉ sợ đến một chút cơ hội chạy trốn cũng không có.
Giờ khắc này Hồ Tiểu Thiên đã hiểu mà vẫn ra vẻ hồ đồ, hắn nhíu nhíu mày nói:

- Ta không có liên hệ gì với người của Ngũ Tiên Giáo, ta còn cho rằng cô ta là gái phong trần của Hoàn Thải Các.

An Đức Toàn cười ha ha một tiếng, vươn ta ra vỗ nhè nhẹ lên bả vai hắn, nói:

- Cái nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật, Chu Vương điện hạ cũng không phải là đến để ủng hộ ngươi đâu.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Lão gia tử à, Chu Vương đến Thanh Vân rốt cuộc là vì chuyện gì?
An Đức Toàn nói:

- Ta nhận được tin tức, có sứ đoàn của vương quốc Sa Già ít ngày nữa sẽ đến Đại Khang, lần này Chu Vương đến Thanh Vân chính là vì nghênh đón sứ đoàn một chuyến.

Hồ Tiểu Thiên chợt nhớ đến chuyện cầu Thanh Vân sập, chẳng lẽ chuyện này đúng thật là nhằm vào sứ đoàn Sa Già. Nếu quả thật là như thế, chuyện này há chẳng phải là phiền toái rồi sao?

An Đức Toàn nhìn thấy ánh mắt của Hồ Tiểu Thiên đột nhiên trở nên ngưng trọng, lạnh nhạt nói:

- Ngươi nghe được tin tức gì ở Thanh Vân?
Hồ Tiểu Thiên thấp giọng nói:

- Một tháng trước, cầu Thanh Vân bị sập, về nguyên nhân nói ra dài dòng. Sau khi ta khảo sát thực địa, cây cầu kia thật sự không phải là do hồng thủy cuốn sập, mà là do có người cố ý phá hoại.

An Đức Toàn nhíu nhíu mày, tay trái vê Lan Hoa Chỉ theo bản năng, đôi mắt thâm thúy đảo một vòng:

- Do người phá hoại?

Hồ Tiểu Thiên gật gật đầu nói:

- Ta men theo sông Thông Tế đi thẳng lên thượng du, phát hiện trên thượng du có người từng xây đập chặn nước, hẳn là ý đồ ban đầu muốn dùng cách tích nước tạo lũ để cuốn sập cầu, đáng tiếc chưa thể thành công, thế nên mới đổi thành nổ sập cầu. Chuyện này ta đã điều tra chuyên môn, có không ít người cũng nghe thấy tiếng nổ lớn, đá cuội vương vãi ở hiện trường cũng đã chứng minh điều này.

An Đức Toàn nói:

- Mục đích của việc nổ sập cầu Thanh Vân là gì?

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Nổ sập cầu Thanh Vân, vậy thì ngoại trừ đi thuyền vượt sông ra, con đường còn lại duy nhất chính là nam hạ bảy mươi dặm, theo cầu Vĩnh Tế của huyện Hồng Cốc mà qua sông. Ta nhận được tin tức, mã tặc ở núi Thiên Lang rất có thể sẽ mai phục trên con đường này.

An Đức Toàn nói:

- Chuyện này không phải là nhỏ, nếu như Chu Vương và sứ đoàn xảy ra bất cứ chuyện gì, bên trên ắt sẽ truy cứu xuống, đến lúc đó chỉ sợ không chỉ có vấn đề không giữ được ô sa đâu.

Lão liếc nhìn Hồ Tiểu Thiên nói:

- Ngươi là quan địa phương của Thanh Vân, nhất định phải bảo vệ tốt Chu Vương điện hạ, nếu ngài xảy ra chuyện gì, ta chỉ hỏi ngươi thôi.

Hồ Tiểu Thiên thầm nhủ mắc mớ gì tới ta, lão tử cũng chỉ là nhân vật số hai ở Thanh Vân. Hắn thấp giọng nói:

- An lão gia tử, bảo hộ Chu Vương là chuyện nằm trong nhiệm vụ của ta, đáng tiếc là nhân thủ của ta không đủ.

An Đức Toàn nói:

- Ngươi thân làm Huyện thừa huyện Thanh Vân còn nói nhân thủ không đủ? Sỹ tốt trong nha môn của huyện Thanh Vân cộng lại cũng có mấy trăm người đấy.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Ta là Huyện thừa, còn có Huyện lệnh mà!
An Đức Toàn cười âm trầm, nói:

- Ta không quan tâm, phải là thế nào là chuyện của ngươi.

Lão đứng dậy bỏ đi.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Lão gia tử đi thong thả, Bạo Vũ Lê Hoa Châm kia còn không?

An Đức Toàn lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, quả nhiên lấy ra một ống Bạo Vũ Lê Hoa Châm từ trong tay áo đưa cho Hồ Tiểu Thiên, sau đó xoay người rời đi.

Hồ Tiểu Thiên đứng dậy đi ra ngoài. Khi hắn ra ngòai cửa, thì phát hiện bóng dáng của An Đức Toàn sớm đã biến mất không dấu vết, có chút kinh ngạc sờ sờ gáy. Thật sự là không thể tin nổi, lão thái giám này mang một cái chân què, sao lại đi nhanh như thế.

Tuy rằng đã là đêm khuya, nhưng trong nhị đường huyện nha huyện Thanh Vân vẫn còn sáng đèn, đây là chuyện rất ít diễn ra. Huyện lệnh huyện Thanh Vân Hứa Thanh Liêm bất an đi qua đi lại, bên cạnh lão có sáu người đồng liêu, vẻ mặt của mỗi người đều lộ ra vẻ sợ hãi. Lúc này Chủ bộ Quách Thủ Quạng vội vã đi vào, giọng run run:

- Đại nhân, trong nhà hạ quan đã bị mất trộm rồi!

Vừa nói xong, y mới lưu ý đám đồng liêu kia đã đến đây trước mình, từ trong sắc mặt âm trầm mà sợ hãi lập tức hiểu rõ. Mọi người ở đây hẳn là đều gặp phải chuyện giống nhau.

Huyện úy Lưu Bảo Cử nói:

- Hạ quan đã căn dặn xuống dưới, giới nghiêm toàn thành, tập nã phi tặc.

Hứa Thanh Liêm dừng bước chân, hai hàng lông mi như chụm lại vào nhau, lão dùng sức lắc lắc đầu nói:

- Chuyện này không thể để lộ ra được.

Mọi người đều ngẩn ra, lập tức liền hiểu ý lão.

Hứa Thanh Liêm thở dài nói:
- Các ngươi đừng quên, Chu Vương thiên tuế đang ở trong thành, ngàn vạn lần không được quấy nhiễu đại giá của ngài.

Lưu Bảo Cử nói:

- Lão Quách, rốt cuộc ngươi đã bị mất bao nhiêu ngân lượng?

Quách Thủ Quang bị hỏi cho sững sờ, lập tức nói:

- Kỳ thực cũng không mất gì quan trọng, chỉ là vài bộ y phục cũ

Mọi người nhìn nhau, kỳ thực trong lòng biết rõ, từ tình cảnh lúc nãy Quách Thủ Quang đi vào lòng nóng như lửa đốt mà nói, cái tên này hẳn là tổn thất không ít, nhưng vì thân phận thấp, nên cho dù có tổn thất thảm trọng, cũng không dám thừa nhận trước mặt mọi người. Đám người bọn họ đều là như thế, ai nấy cũng lòng nóng như lửa đốt, lại khổ nỗi không thể để lộ ra, tư vị này quá là giày vò.

Hứa Thanh Liêm nói:

- Còn may tổn thất của mọi người không quá lớn, chuyện này Lưu đại nhân phải cẩn thận xử lý, bí mật điều tra, ngàn vạn lần đừng tạo nên khủng hoảng trong thành.

Lưu Bảo Cử gật gật đầu, trái tim y cũng đang rỉ máu. Đêm nay lúc y đến Hồng Nhạn lâu tham gia buổi đấu giá từ thiện, kẻ trộm đã lẻn vào phủ đệ của y lấy cắp đi tổng cộng một trăm lượng hoàng kim, còn có một đôi ngọc như ý trân quý của y, chỉ có điều y không thể công khai chuyện này, bằng không người khác nhất định sẽ truy hỏi lai lịch của tài sản nhà y. Lúc này y đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, chịu đựng cảm giác như bị dao cứa vào tim, nói:
- Hứa đại nhân nói đúng, Chu Vương thiên tuế còn ở trong thành, chúng ta ngàn vạn lần không được gây ra khủng hoảng trong thành. Dù sao những thứ bị mất không phải quan trọng gì, tin rằng ít ngày nữa thì có thể phá được án này.

Lời này nói ra thậm chí đến bản thân y cũng không tin.

Lúc này ở hậu đường truyền đến tiếng khóc của một phụ nữ truyền ra, là bà vợ của Hứa Thanh Liêm kêu thảm chạy tới:

- Lão gia lão gia toàn bộ trang sức của thiếp đều bị người ta trộm mất rồi ngay cả viên dạ minh châu kia cũng

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của bà vợ, đầu của Hứa Thanh Liêm kêu oong một tiếng, lão tiến một bước, hung hăng tát một bạt tai lên mặt to như chiếc bánh của bà vợ vừa mới ló mặt:

- Tiện nhân, ngươi nói bậy bạ gì đó?

Bốp! Một cái tát chát chúa đến cực điểm, bà vợ của lão bị tát một bạt tai đến choáng váng. Mọi người đều biết Hứa Thanh Liêm là một người bị vợ quản nghiêm, nằm mơ cũng không ngờ lão sẽ diễn tiết mục ngược thê trước mặt mọi người. Sau khi bà vợ của lão kịp phản ứng, liền gào to lên một tiếng, múa may hai tay bắt lấy Hứa Thanh Liêm. Tuy rằng Hứa Thanh Liêm tránh kịp, nhưng trên mặt vẫn bị trúng mấy vết cào.

Hứa An và một đám quan lại ở phía sau chạy tới cuống quít tách hai vợ chồng bọn họ ra. Hứa phu nhân tru tréo lên:
- Không ngờ ngươi lại dám đánh ta Hứa Thanh Liêm, tên khốn kiếp nhà ngươi, đã mất nhiều đồ như vậy, ngươi đau lòng, lão nương còn đau lòng hơn ngươi

Hứa Thanh Liêm giận đến mặt mày xanh lét, giận dữ hét to:

- Kéo con tiện nhân này về cho ta, còn dám nói hươu nói vượn, lão tử từ ngươi!

Một câu nói không ngờ đã khiến cho bà vợ của lão kinh hãi. Hứa An nói khẽ với Hứa phu nhân câu gì đó, Hứa phu nhân nhất thời mềm nhũn ra giống như quả bóng cao su bị xì hơi, lớn tiếng kêu rên.

Cả đám quan lại đều như đi guốc trong bụng nhau. Xem ra hôm nay Huyện lệnh đại nhân thảm nhất, chỉ sợ là cả nhà đều bị người ta dọn sạch rồi. Còn dạ minh châu? Ta nói, lão lại còn vật quý giá như vậy. Đáng! Đáng lắm!
Sau khi Hứa phu nhân rời khỏi, tất cả mọi người đều nhìn về phía Hứa Thanh Liêm, khuôn mặt của Hứa Thanh Liêm vừa xanh vừa tím, hơn nữa còn vừa mới bị bà vợ lão cào chảy máu, càng có vẻ chật vật.

Chủ bộ Quách Thủ Quang lúc này đã tỉnh táo lại. Đồ thì đã mất rồi, trong lòng đã như rơi xuống đáy cốc, nhưng đến đây y liền phát hiện, mình tuyệt không phải là người thảm nhất, những người ở đây hầu như đều thảm hơn mình, có nhiều người lót cho mình như vậy, nên trong lòng liền cảm thấy thoải mái hơn. Y thấp giọng nói:

- Các vị đại nhân, ta thấy chuyện này có chút kỳ quặc!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.