Chương trước
Chương sau
Nói chuyện với Tần Vũ Đồng, Hồ Tiểu Thiên cảm thấy có loại áp lực không nói ra được, hắn cũng không biết tại sao lại có loại cảm giác này. Đối thoại của hai người nặng nề mà không thú vị, giống như đối thoại công việc buồn tẻ trước đây. Hắn cực kỳ không thích loại cảm xúc này, quyết định phá vỡ bầu không khí nặng nề như này, nói một câu giống như vô ý lại là có ý khiến Tần Vũ Đồng khó chịu:
- Cô có muốn giúp ta xem chút không?
Nếu hắn đối mặt là Mộ Dung Phi Yên, chỉ sợ bây giờ sớm đã bị đánh một quyền rồi, kết quả tốt nhất cũng sẽ nhận lấy bốn chữ đê tiện hạ lưu.

Nhưng Tần Vũ Đồng vẫn bình thản, hai tròng mắt trong veo dường như không cảm nhận được dụng ý âm hiểm của hắn:
- Được thôi, ở đây hay là tìm một nơi nào khác?

Hồ Tiểu Thiên chính thức lĩnh giáo được sự lợi hại của Tần Vũ Đồng, trán đã bắt đầu rướm mồ hôi, làm đủ chuyện đến cuối cùng người khó chịu lại là mình, đây là Tần Vũ Đồng lấy bất biến ứng vạn biến, cho dù hắn dùng cách gì, Tần Vũ Đồng cũng trong tư thế không liên quan đến mình. Lúc này Hồ Tiểu Thiên cảm thấy hỏng bét rồi, trước mặt Tần Vũ Đồng, hắn vẫn cảm thấy mình giống một đứa trẻ, bất luận mình muốn làm gì, nàng cũng có thể nhẹ nhàng hoá giải.

Hồ Tiểu Thiên thở dài nói:
- Hay là thôi đi, nam nữ thụ thụ bất thân.

Tần Vũ Đồng bình thản nói:
- Thế thì thôi vậy!

Tuy hai người ngươi một câu ta một lời nhưng chẳng những không kéo gần lại khoảng cách đôi bên, mà ngược lại lại làm Hồ Tiểu Thiên có cảm giác xa không thể chạm tới, loại cảm giác này thật kỳ quái.

Lúc này, ngỗ tác của huyện Thanh Vân là Lý Quảng Thắng đang cắm cúi đi về hướng nha môn, nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên vội vàng lên trước thi lễ. Hồ Tiểu Thiên hỏi y có đi qua nghĩa trang không, Lý Quảng Thắng biết Hồ Tiểu Thiên đang hỏi kết quả khám nghiệm tử thi, gật đầu nói đã qua, khám nghiệm tử thi không phát hiện điều gì bất thường, theo quy trình chỉ cần ngỗ tác thôi.

Hồ Tiểu Thiên có thái độ vô cùng nghi ngờ đối với trình độ khám nghiệm tử thi của người này, cần biết khám nghiệm tử thi vào thời đại này vẫn chỉ dừng ở mức xem bên ngoài, hơn nữa ngỗ tác trong cái huyện nhỏ bé này đa phần là đổi nghề giữa chừng, căn bản không qua sự đào tạo chuyên nghiệp, không tra ra là bình thường, tra ra lại là kỳ quái.

Sau khi Lý Quảng Thắng cáo từ rời đi, trong lòng Hồ Tiểu Thiên nảy ra một kế, hắn nói với Tần Vũ Đồng:
- Ta muốn trước hết đến nghĩa trang xem xem.
Hồ Tiểu Thiên thấy, nữ nhân cho dù lá gan có to đến mấy cũng sợ người chết, Tần Vũ Đồng cô không phải là tâm tính tốt sao? Ta lại muốn xem xem tâm tính của cô rốt cuộc tốt đến mức độ nào.

Tần Vũ Đồng không ngờ lại gật đầu thật, nói:
- Được!

Huyện Thanh Vân chỉ có một nghĩa trang, gần đây thời tiết nóng bức, chính là mùa có tỉ lệ tử vong cao, việc làm ăn ở nghĩa trang tất nhiên bất ngờ thịnh vượng, đến trong sân cũng bày đầy quan tài. Còn trong nghĩa trang đều là những thi thể do quan phủ đưa tới, nghĩa trang không cung cấp quan tài, chỉ là nơi để tử thi tạm thời, đợi sau khi ngỗ tác khám nghiệm tử thi lấy bằng chứng xong, những thi thể này sẽ được quấn trong chiếu rách trực tiếp chôn ở bãi tha ma ngoài thành. Đương nhiên làm những việc này là có lấy tiền, thi thể để một ngày là năm đồng,giúp chôn cất tử thi là hai mươi đồng, tiền tuy không nhiều nhưng ông chủ nghĩa trang Chu Diên Niên lại làm không biết mệt, muỗi có nhỏ nữa thì cũng là thịt, có tiền không kiếm chẳng phải là tên ngốc sao?

Hồ Tiểu Thiên và Tần Vũ Đồng đến sân nghĩa trang, nhìn thấy trong sân rộng bày lung tung đầy quan tài, đa phần quan tài vẫn còn chưa được sơn. Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy từng người bên ngoài, cửa chính nghĩa trang mở rộng, thế nên cất bước vào bên trong, lớn giọng hỏi:
- Có người không?
Hô một lèo vài tiếng mà không có ai trả lời.

Hai bên con đường nối ra hậu viện cũng đều là quan tài, phía sau là nơi để tạm tử thi. Nghĩa trang có quy định của nghĩa trang, âm hồn không thể gặp ánh mặt trời, cho nên phòng để thi thể trong hậu viện không có cửa sổ, cửa chính đóng chặt, đến lối đi nhỏ cũng đều dùng miếng vải đen che lại kín kẽ. Tuy là mùa hè nắng chói chang nhưng đi vào bên trong cũng có loại cảm giác lạnh lẽo khó hiểu.

Trong chiếc đèn bàn thời vách tường đốt ngọn đèn, nhờ ánh sáng yếu ớt đi vào bên trong, Hồ Tiểu Thiên lại nói:
- Có người không?

Bên cạnh phát ra tiếng xèo xèo cạc cạc, lại là trong chiếc quan tài bên phải có một tên nam tử ngồi dậy. Hồ Tiểu Thiên tuy là một tên vô thần cũng bị người này doạ cho giật mình, tập trung nhìn lại, nam tử đó đầu tóc rối tung đang ngáp, người nhát gan nhất định cho là xác chết sống dậy.

Tên nam tử kia từ trong quan tài đứng dậy:
- Ai tìm ta?
Khi gã nhìn rõ người trước mặt là Hồ Tiểu Thiên, vội vàng bò từ quan tài ra, vái một vái thật sâu nói:
- Thảo dân Chu Diên Niên không biết Hồ đại nhân đại giá quang lâm, mong được thứ tội.

Hồ Tiểu Thiên ngắt lời, chỉ vào mũi Chu Diên Niên nói:
- Ngươi bệnh à, ban ngày ban mặt chui vào quan tài ngủ, đúng là chỉ có ngươi thôi, doạ chết người ta đấy ngươi biết không hả?
Hắn quay người nhìn Tần Vũ Đồng. Tần Vũ Đồng thản nhiên đứng sau lưng mình, trong cử chỉ không lộ chút sợ hãi, lại không khỏi cảm thán, cô nàng này gan không nhỏ tí nào.

Chu Diên Niên giải thích:
- Đại nhân, ở đây mát mẻ yên tĩnh.

Lúc này trong chiếc quan tài bên trái cũng có một người ngồi dậy. Hồ Tiểu Thiên lần này đã có tinh thần chuẩn bị, không bị kinh hãi như vừa xong. Người đó là Phạm Thông, là người làm thuê trong nghĩa trang. Tiểu tử này tuy chịu khó nhưng vì lượng cơm ăn vô cùng nhiều, bị Chu Diên Niên gọi là thùng cơm, gọi qua gọi lại, cái tên này truyền ra, đến hàng xóm xung quanh đều bắt đầu gọi gã như thế.

Nghe xong ý đồ đến đây của Hồ Tiểu Thiên, Chu Diên Niên vội dẫn hai người Hồ Tiểu Thiên đến nơi để tử thi.

Đi vào trước nhà xác, Chu Diên Niên đưa cho bọn họ vải xô bịt mồm mũi, thời tiết nóng bức, bên trong lại không thông gió, thi thể đã bắt đầu thối rữa, thối không ngửi được.

Hồ Tiểu Thiên bịt mũi miệng xong, coi như hắn còn chút lòng thương hoa tiếc ngọc, nói với Tần Vũ Đồng:
- Bên trong rất thối, Tần cô nương không cần đi vào.

Tần Vũ Đồng nói:
- Không sao, thầy thuốc đối với những việc thế này không có gì phải kiêng kị cả.

Hồ Tiểu Thiên tự nhủ tự cô chọn, chút nữa mà nôn ra đấy đừng trách ta, thế là cùng Chu Diên Niên và Phạm Thông đi vào.

Chu Diên Niên chọn đèn lồng, hai thi thể đó đều nằm trên ván lát, vừa rồi ngỗ tác Lý Quảng Thắng đã đến khám nghiệm qua.

Hồ Tiểu Thiên nìn nhịn mùi thối thi thể, đến gần nhìn nhìn, thấp giọng nói:
- Ở đây ánh sáng mờ tối, đưa thi thể ra bên ngoài, tìm nơi sáng sủa, ta kiểm tra một chút.

Chu Diên Niên gật gật đầu, Phạm Thông lên trước ôm lấy thi thể, đừng thấy cơ thể gã gầy yếu, nhưng thể lực cũng không nhỏ, tay ôm một cái, lưng cõng một cái, đồng thời mang cả hai thi thể nhẹ nhàng đưa ra ngoài. Cần biết bình thường khiêng một người sống đã không dễ, huống hồ người sau khi chết vô cùng nặng, trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm khen, tên tiểu tử này đúng là khoẻ.

Phạm Thông đưa thi thể ra hậu viện, tìm một nơi thông gió mà sáng sủa, Chu Diên Niên trải hai mảnh chiếu cỏ trên mặt đất, trực tiếp để hai thi thể lên trên. Kỳ thực ngỗ tác (quan khám nghiệm tử thi) đã khám nghiệm rồi, nếu Hồ Tiểu Thiên không đến, lát nữa đợi Chu Diên Niên ngủ dậy sẽ đưa hai thi thể này ra bãi tha ma chôn.

Hồ Tiểu Thiên bảo Phạm Thông cởi hết y phục của hai thi thể, chỉ để một chiếc quần lót che đậy, hắn lặng lẽ quan sát Tần Vũ Đồng đứng một bên, phát hiện nàng không hề thấy sợ hãi, cũng không thấy thẹn thùng, mà nửa ngồi nửa quỳ bên một thi thể, quan sát cẩn thận.

Chu Diên Niên nhìn thấy đôi nam nữ trẻ tuổi này không hề sợ tử thi, dường như còn gan hơn cả y là ông chủ nghĩa trang làm việc bao năm này một chút, trong lòng thầm lấy làm kỳ lạ, y nói với Hồ Tiểu Thiê:
- Hồ đại nhân, vừa rồi Lý ngỗ tác đã đến, ông ấy kiểm tra tử thi rất kỹ nói không có vấn đề gì.

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Hắn biết cái gì?
Một câu nói chặn khiến Chu Diên Niên ngậm miệng lại.

Tần Vũ Đồng nói:
- Tối qua hai người này ăn gì?

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Có một phần thức ăn được cất niêm phong trong nha huyện.

Tần Vũ Đồng nói:
- Nếu biết bọn họ ăn cái gì, chắc có thể tìm ra chất độc mà họ trúng là gì.

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Việc này quá dễ.
Tên này lấy một con dao mổ tuỳ thân mang theo từ trong bên hông, hắn hiện giờ thường mang dao trên người, một là con dao mổ này của mình, còn có một con dao găm do nhạc phụ tương lai Lý Thiên Hành tặng cho hắn. Lại lấy một đôi gang tay da hươu từ bên hông ra, hắn chuẩn bị mổ bụng rồi.

Hồ Tiểu Thiên mặc dù là thạc sỹ y học, nhưng lại chưa học qua pháp y, cho dù là khám nghiệm tử thi hắn cũng không nhìn thấy manh mối gì từ trong đấy, hắn móc dao mổ ra, mục đích là để làm Tần Vũ Đồng thấy ghê tởm, chẳng phải cô cảm thấy tò mò việc ta phẫu thuật sao? Hôm nay ta sẽ biểu diễn một chút cho cô thế nào là mổ bụng khám nghiệm.

Chu Diên Niên nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên móc dao ra, lúc bắt đầu còn không biết mục đích của hắn, nhưng khi Hồ Tiểu Thiên dứt khoát nhanh nhẹn mổ bụng tử thi, Chu Diên Niên dù thường thấy thi thể, dù là đứng dưới ánh mặt trời sáng láng vẫn bị mùi thối và lòng ruột xanh xanh đỏ đỏ của thi thể khiến ngây ngốc, y không dám nhìn nữa, vị Huyện thừa đại nhân này quả thực là ác ma chuyển thế, sao lại mổ bụng người mà không chớp mặt một cái chứ.

Hồ Tiểu Thiên đeo gang tay da hươu thò vào bụng thi thể thăm dò, lùa qua lại một lúc, liền kéo dạ dày ra ngoài.

Chu Diên Niên nhìn đến đây, không khỏi mặt mày tái nhợt, lòng dạ suy nhược, trán mướt mồ hôi lạnh, không dám nhìn, lại không dám đi, chỉ có thể quay người đi.

Tên làm thuê Phạm Thông lại không hề sợ hãi, ngược lại nhìn rất ngon lành, tò mò hỏi:
- Hồ đại nhân, đây là dạ dày sao?

Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Không sai!
Lúc nói ánh mắt chuyển sang nhìn Tần Vũ Đồng.

Sự bình tĩnh của Tần Vũ Đồng chính thức khiến Hồ Tiểu Thiên cảm thấy khuất phục. Bộ dạng vừa rồi của nàng vẫn thế, tập trung tinh thần nhìn phần bụng thi thể, rút ra một chiếc trâm bạc châm vào gan tử thi, trâm bạc lập tức chuyển sang màu đen:
- Là trúng độc!

Nếu nói mục đích của Hồ Tiểu Thiên là để doạ Tần Vũ Đồng, hiện giờ kinh ngạc lại là chính hắn, cô nàng này quả thực là can đảm hơn người, không ngờ không tỏ ra một chút sợ hãi nào.

Hồ Tiểu Thiên cắt phần dạ dày của tử thi ra, vì người chết chết rất nhanh, thức ăn bên trong cơ bản chưa tiêu hoá, hắn dùng dao nhọn móc một miếng nấm từ bên trong ra.

Tần Vũ Đồng lại lấy một câu trâm bạc móc miếng nấm lên, lại rút một cái bình sứ từ trong túi da bên người, rắc một chút bột không biết tên lên trên mặt nấm, một lúc sau, nấm không có chút biến đổi nào, Tần Vũ Đồng nói:
- Thức ăn vốn không có độc.
Nàng bảo Phạm Thông giúp mình mở miệng tử thi kiểm tra một chút, sau đó lại kiểm tra từng phần bên ngoài da thịt của họ.

Tần Vũ Đồng quan sát tỉ mỉ, cuối cùng phát hiện dưới nách hai người chết có một lỗ kim rất nhỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.