Trời chiều ngả về Tây, Hồ Tiểu Thiên dẫn Lương Đại Tráng và Liễu Khoát Hải tới bãi tha ma trên sườn núi của Dương gia. Sở dĩ gạt Mộ Dung Phi Yên là bởi vì nàng dù sao cũng xuất thân từ Kinh Triệu phủ, hơn nữa nàng cũng biết ý nghĩa thật sự của Đan Thư Thiết Khoán, nàng luôn luôn là một người trong mắt dụi cũng không ra nổi một hạt cát, khi xử lý nhiều chuyện luôn cứng nhắc, bảo thủ. Một số việc làm Hồ Tiểu Thiên nhất định phải giấu kín. Việc liên quan đến sinh tử của Hồ gia, không dám có chút sơ hở.
Theo chỉ dẫn của Hồ Kim Ngưu, dễ dàng tìm thấy mộ của Hồ Bất Thành. Trên mộ cỏ đã mọc thành bụi. Xem ra đã lâu không có người quét dọn tế bái. Phiến đá trên bia cũng đã mọc đều rêu xanh. Hai chữ mà năm đó Hồ Kim Ngưu khắc lên cũng vì nhiều năm mưa gió đã bị mờ. Hồ Tiểu Thiên lạy ba lạy trước mộ phần, trong lòng tự nhủ: “Bác của bổn gia, cháu không có có ý định quấy nhiễu cảnh thanh tĩnh của người. Chẳng qua Đan Thư Khuyết Khoán là việc quan hệ trọng đại, liên quan đến sự sống chết của Hồ gia sau này. Hôm nay đành quấy rầy.” Sai Liễu Khoát Hải mở nắp vò rượu, tự tay vẩy xung quanh mộ.
Liễu Khoát Hải bỏ phiến đá kia ra, cùng Lươn Đại Tráng cầm công cụ cùng nhau khai quật. Hồ Tiểu Thiên yêu cầu lúc hai người đào mộ nhất định phải cẩn thận. Sau khi đào xuống được ba thước, cái cuốc của Lương Đại Tráng chạm phải một vật cứng, phát ra tiếng kêu. Hai người vứt dụng cụ đi dùng tay đào. Không bao lâu hiện ra một khối sắt đen, chợt nhìn giống mảnh ngói. Ban đầu là bọc vải, nhưng thời gian quá lâu, đã hoàn toàn mục nát rồi. Lương Đại Tráng cầm khối sắt giao cho Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên lật qua lật lại xem. Khối sắt này cầm trên tay rất nặng, hẳn không phải khối sắt bình thường. Hơn nữa chôn sâu dưới mặt đất hơn năm năm, không ngờ lại không có bất kì chút gỉ sét nào. Nhất định là vật phi phàm. Bởi vì bầu trời xám xịt nên hắn cũng không nhìn kỹ, bọc khối sắt trực tiếp bằng bao vải rồi cất đi. Lại bảo hai người Liễu Khoát Hải cùng lấp hố đất như cũ, lạy ba lạy xong rồi mới rời đi.
Chuyện hôm nay có lẽ là một chuyện vui ngoài ý muốn. Giả sử phần Đan Thư Thiết Khoan này là thật, như vậy phần mà cha cất giấu kĩ trong Phủ Thượng Thư chính là giả. Đã có cái thật rồi, hà cớ gì mà vì cái giả kia mà làm phức tạp lên. Hồ Tiểu Thiên càng nghĩ càng hả dạ. Bởi và cái gọi là “đi mòn gót sắt mà chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công”
Nhưng lúc người đắc ý vênh váo thường gặp phải chuyện xui xẻo. Xe ngựa lại xóc mạnh lên một cái. Không cẩn thận lái vào một cái hố sâu. Cái mông của Hồ Tiểu Thiên sau khi bị bắn lên rồi lại rơi xuống ghế ngồi, đau đến mức phải kêu “ai, ôi!” lên một tiếng.
Vẫn là Lương Đại Tráng lái xe do không thấy rõ đã không cẩn thận lao vào một cái hố, liên tiếp quất roi mà không đánh được xe ngựa ra. Hồ Tiểu Thiên và Liễu khoát Hải đành phải xuống xe. Hồ Tiểu Thiên than thở. Ở thời này ngay cả xe hơi cũng không có, chứ đừng có nghĩ đến việc
Lúc Liễu Khoát Hải giúp đẩy xe, Hồ Tiểu Thiên nhìn con đường phía bên phải không ít xe ngựa. Hóa ra chính là phần mộ tổ tiên của Vạn gia. Hôm nay, Vạn phu nhân đến tảo mộ cho đứa con trai thứ ba, mang theo không ít người tùy tùng.
Sau khi Hồ Tiểu Thiên xuống xe, Vạn phu nhân dẫn theo a hoàn đang chuẩn bị lên xe, thấy Hồ Tiểu Thiên từ xa, do dự một chút, cuối cùng vẫn phải qua chào hỏi. Tuy rằng Vạn phu nhân vẫn không tin tưởng Hồ Tiểu Thiên, nhưng có một số việc bà không thể phủ nhận Hồ Tiểu Thiên là ân nhân của Vạn gia. Bà sai người đầy tớ lại giúp đỡ. Tự mình đi đến trước mặt Hồ Tiểu Thiên nói: - Dân phụ bái kiến Hồ đại nhân.
Hồ Tiểu Thiên cười nói: - Vạn phu nhân, trùng hợp như vậy à?
Vạn phu có người nói: - Ta tới quét mộ cho Đình Quang.
Hồ Tiểu Thiên và bà ta bắt đầu không có gì để nói chuyện. Cộng thêm biết rõ Vạn phu nhân mặc dù khuôn mặt phúc hậu, nhưng sau lưng đều làm chuyện máu lạnh, tuyệt tình, mấy lần muốn đưa Nhạc Dao vào chỗ chết. Nếu không phải là mình, vậy thì quả phụ nhỏ bé kia sớm đã ngọc nát hương tan rồi. Nhớ tới Nhạc Dao, không khỏi nhớ tới lức nàng ấy sốt cao mê sảng. Không biết vì sao nàng sợ hồn ma của Vạn Đình Quang như thế? Chẳng lẽ cái chết của Vạn Đình Quang có liên quan tới nàng ấy?
Hồ Tiểu Thiên nói: - Vạn phu nhân phải bảo trọng thân thể
Vạn phu nhân thở dài: - Đa tạ đại nhân lo lắng.
Lúc này xe ngựa của Hồ Tiểu Thiên đã đẩy ra khỏi vũng bùn. Hồ Tiểu Thiên cáo biệt.
Ngồi trong xe ngựa, nhìn phần mộ Vạn gia qua cửa xe, Hồ Tiểu Thiên chau mày. Bỗng nhiên hắn nghĩ tới một vấn đề khó giải quyết. Nếu như cái chết của Vạn Đình Quang có liên quan đến Nhạc Dao, như vậy hắn làm thế nào để đối mặt với chuyện này? Là đại nghĩa diệt thân hay là vì tình riêng mà làm chuyện bất hợp pháp? Cái này thật đúng là khó khăn đây.
Trở lại ngõ Tam Đức, đã có người ở đó chờ rồi, là chưởng quầy của Hồng Nhạn lầu Tống Thiệu Phú đã đặc biệt mang rượu, đồ ăn tới thăm. Đáng tiếc là Hồ Tiểu Thiên không có mặt ở đây, vội vã để lại. Đang chuẩn bị rời đi thì Hồ Tiểu Thiên đã đến.
Tống Thiệu Phú này đến, một là thăm bệnh tình của Hồ Tiểu Thiên, hai là bàn bạc với hắn việc bán hàng từ thiện. Dựa vào lối nói của ông ta thì việc từ thiện chính là việc được mọi người hưởng ứng nhất. Lúc đầu dự định là ngày kia, nhưng vì Hồ Tiểu Thiên bị thương, cho nên mới đặc biệt tới thương lượng định ngày một lần nữa.
Hồ Tiểu Thiên nói: - Chẳng qua là bị thương da thịt một chút tĩnh dưỡng một đêm là không sao. Nếu tất cả mọi người đều hứng thú với việc này vẫn nên tiến hành sớm, cứ theo lời của ngươi tiến hàng sớm là được. Hồ Tiểu Thiên cũng muốn mau sớm xong chuyện này.
Tống Thiệu Phú nói: - Vậy thì sau khi trời tối, ta ở Hồng Nhạn lầu xử lý chuyện này.
Hồ Tiểu Thiên gậy đầu nói: - Không thành vấn đề, ta đến triệu tập nha môn bên kia, người còn lại ngươi xử lý.
Tống Thiệu phú nói: - Hồ đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ làm êm đẹp chuyện này.
Hồ Tiểu Thiên vốn định giữ ông ta ăn cơm. Nhưng trong tiệm của Tống Thiên Phú còn có chuyện làm ăn cần làm, không dám ở lâu, sai tiểu nhị bê quà tặng, rượu và thức ăn để xuống, vội vàng chạy về Hồng Nhạn lâu.
Hồ Tiểu Thiên ăn uống no say, mang theo khối sắt kia về phòng mình. Đem khối sắt ngâm trong chậu đồng tẩy sạch lớp bùn phía trên. Hoa văn chữ viết khắc trên mặt hộp dần dần hiện ra. Hồ Tiểu Thiên dùng đèn soi những chữ viết trên đó. Sau khi xem xong, khó có thể kiềm chế được sự kích động trong lòng. Hộp sắt này mười phần có bảy tám chín phần là ngự tứ Đan Thư Thiết Khoán. Hắn cẩn thận đem Đan Thư Thiết Khoán cất giữ kĩ. Trong lòng thầm nghĩ việc này nhất định lập tức thông báo cho cha ở kinh thành, cho ông ấy biết việc này cũng an lòng.
Ngay sau đó mượn ánh sáng đèn viết một bức thư. Lại làm một bản dập Đan Thư Thiết Khoán cho vào phong bì, gắn dấu sắt nung, lập tức gọi Lương Đại Tráng đến.
Lương Đại Tráng nghe nói sáng mai gã lập tức quay về kinh thành cũng giật mình. Muốn nói sau khi gã đến Thanh Vân đã dần dần thích ứng được cuộc sống ở đây, giờ lại bảo gã rời khỏi, Lương Đại Tráng dĩ nhiên khó đành lòng.
Hồ Tiểu Thiên thật sự là không có người nào để tuyển chọn. Lương Đại Tráng tuy rằng nói nhiều một chút. Mà dù sao gã cũng là thân tín của Thượng Thư phủ, chuyện của Đan Thư Thiết Khoán không để cho người ngoài biết. Cho dù là Mộ Dung Phi Yên cũng không có ngoại lệ. Hồ Tiểu Thiên trịnh trọng nói: - Đại Tráng. Chuyện này vô cùng quan trọng, ngươi cần phải mau chóng trở lại kinh thành, đưa phong thư này đến tận tay cha ta. Nhớ kĩ trên đường không được phép nán lại bất cứ đâu, cũng không thể đưa phong thư này cho bất cứ ai ngoài trừ ông ấy.
Lương Đại Tráng nói: - Thiếu gia. Nhưng lão gia để giao cho nô tài chăm sóc cậu, chuyện truyền tin có thể giao cho người khác được không.
Hồ Tiểu Thiên nói: - Tên ngốc này. Người khác ta không tin được. ta không phải là muốn đuổi ngươi đi, sau khi ngươi cầm phong thư này về kinh đô lập tức trở lại. Ta chuẩn bị cho ngươi hai mươi lạng vàng rồi, cũng đủ cho ngươi tiêu dùng. Vì kiếm được không ít tiền từ chỗ Vạn Bá Bình nên lần này Hồ Tiểu Thiên ra tay cũng rất hào phóng.
Miệng Lương Đại Tráng méo xệch như vừa bị tát, chỉ thiếu nước khóc lên. Kỳ thật trong lòng gã cũng không phải buồn như vậy, lúc này gã đang tính toán, cũng không hề tệ nha.
Hồ Tiểu Thiên nói: - Ngươi nhất định phải nhớ, trên đường không thể nán lại, càng không thể đến những nơi lầu xanh, mau chóng trở lại kinh thành. Phong thư này nhất định phải cất giấu cho kỹ, phải tự tay giao cho cha ta. Bởi vì lần trước đã trải qua cái hố lừa bịp Hoàn Thái Các. Cho nên Hồ Tiểu Thiên đặc biệt nhấn mạnh chuyện này. Chỉ sợ trên đường Lương Đại Tráng lại rẽ ngang rẽ dọc gặp chuyện rắc rối.
Lương Đại Tráng nghiêm túc gật đầu
Lúc hai chủ tớ nói chuyện nghe thấy Mộ Dung Phi Yên bên ngoài nói: - Hồ đại nhân, có người tìm!
Hồ Tiểu Thiên dừng nói chuyện đứng dậy. Lương Đại Tráng vội vàng dìu cánh tay của hắn, tràn đầy sầu não nói: - Thiếu gia, nô tài không còn ở bên cạnh ngài nữa rồi. Ngài nhất định phải tự chăm sóc bản thân. Lời nói này nói lên tình nghĩa sâu nặng, ngay cả Hồ Tiểu Thiên cũng không tránh khỏi bị gã làm xúc động. hắn cười nói: - Cũng đâu phải là đi không trở về. Nói những lời hoa mĩ này làm gì. Đại Tráng. Ta luôn nghiêm khắc với ngươi, ngươi không được hận ta.
Khoé mắt Lương Đại Tráng đỏ lên: - Thiếu gia, cậu đánh chửi cũng là vì tốt cho nô tài. Nô tài sao dám hận cậu.
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên đang nhớ năm đó lúc ở kinh thành, ngươi ở đằng sau chửi ta đúng lúc ta bắt được, tất cả đã quên rồi sao? Nhưng loại chuyện này bây giờ nghĩ lại làm trong lòng ấm áp. Phải nói gia đinh cùng hắn đi suốt dọc đường từ kinh thành tới đây cũng chỉ có Lương Đại Tráng. Mặc dù gã có chút nhát gan, đầu óc làm việc cũng không được tốt lắm, nhưng sự trung thành đối với mình thì không có nghi ngờ chút nào. Thật sự đã tới lúc chia tay trong lòng vẫn còn có chút không nỡ.
Hồ Tiểu Thiên đi ra bên ngoài, nhìn thấy trong sân chỉ có Mộ Dung Phi Yên không có ai khác. Cười đau khổ: - Phi Yên. Cô lại gạt ta.
Mộ Dung Phi Yên nói: - Không có lừa ngươi. Nàng cầm một phong thư đưa vào tay Hồ Tiểu Thiên. Cũng lại là bái thiếp của Tiêu Thiên Mục ở Hồng Liễu Trang.
Hồ Tiểu Thiên nói: - Hắn ở đâu?
Mộ Dung Phi Yên nói: - Chờ ở bên trong xe đậu ngoài cửa, không muốn vào.
Hồ Tiểu Thiên gật đầu. Hắn bước ra ngoài cửa. Lương Đại Tráng vốn định dìu lấy hắn. Mộ Dung Phi Yên chủ động nói: - Để ta! Nàng tiến đến đỡ cánh tay của Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nhìn nàng nói: - Có ngại làm cây nạng cho ta suốt đời hay không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]