Lúc Vạn Bá Bình đi ra khỏi cửa thì Mộ Dung Phi Yên trở vào, nàng ở nha môn không thăm dò được tin gì mới, xem ra cuộc đấu tối qua không ai biết cả. Thấy Vạn Bá Bình rời đi khỏi nàng không khỏi tò mò, nhỏ giọng hỏi hắn:
- Lão ta tới làm gì thế?
Hồ Tiểu Thiên thở dài nói:
- Lại có phiền toái.
Hắn nhanh chóng kể lại mục đích đến đây của Vạn Bá Bình cho nàng nghe.
Sau khi nghe xong đôi mày thanh tú của Mộ Dung Phi Yên nhíu chặt nàng nói: - Chuyện này có điều gì đó không đúng, có phải đám mã tặc kia phải đang cố ý bẫy trả thù ngươi không?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Diêm Bá Quang vừa mới giải phẫu xong hiện tại sống chết thế nào chưa biết, bọn họ không dám mạo hiểm với tính mạng của hắn.
Hắn chậm rãi lắc đầu nói:
- Chỉ có điều không biết vì sao chúng lựa chọn Hắc Thạch trại làm nơi gặp mặt?
Nghĩ kỹ muốn lấy được đáp án có lẽ cần phải hỏi đến tên anh em Hồ Kim Ngưu này rồi. Hồ Tiểu Thiên và Mộ Dung Phi Yên đi vào phòng củi, còn chưa đi vào trong hai người đã nghe tiếng ngáy rung trời rung đất, Hồ Kim Ngưu ngủ thật sự quá ngọt ngào.
Hồ Tiểu Thiên đi vào đá vào mông tên này một cước, Hồ Kim Ngưu bị hắn đá một cước liền giật mình tỉnh giấc, gã ta há mồm ngáp dài nói.
- Người anh em, muốn thả ta đi sao?
Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời đương nhiên ta sẽ thả ngươi đi, huynh đệ của ngươi bắt đại thiếu gia Vạn gia à. Hồ Kim Ngưu nghe tin tức này vừa mừng vừa sợ nói:
- Thật sao? Ta cũng nói tốt nhất các ngươi nên sớm thả ta ra, bằng không huynh đệ của ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Việc bọn chúng bắt thiếu gia Vạn gia và ngươi không có quan hệ gì cả, phong thư này không nhắc gì đến ngươi cả.
Hồ Tiểu Thiên bảo Mộ Dung Phi Yên giải huyệt cho Hồ Kim Ngưu, hắn lấy phong thư Vạn Bá Bình đưa cho gã đọc. Hồ Kim Ngưu vừa tiếp nhận thư đọc, từ đầu đến cuối không có chữ nào nhắc đến tên gã. Bút tích này gã có thể nhận ra được đó chính là của Tam ca gã, xem hết phong thư trong lòng của Hồ Kim Ngưu thật sự buồn bã đến cực điểm, gã không thể tưởng được gã trong lòng các huynh đệ không hề có địa vị gì, anh em kết nghĩa cũng không nghĩ đến cách cứu gã, rõ ràng là để gã tự sinh tự diệt. Trong lòng họ không chú ý đến sống chết của gã mà chỉ lo lắng cho Thiếu đông gia Diêm Bá Quang, nói toạc ra thì không quan tâm sự sống chết của gã.
Hồ Tiểu Thiên là người giỏi về đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nhìn vẻ mặt của Hồ Kim Ngưu hắn đoán được lúc này trong lòng gã suy nghĩ gì, nên hắn cố ý thở dài nói:
- Người anh em, ta thật sự thấy ngươi làm thế không đáng, ngươi vì sự sống của Thiếu đông gia mà quên cả sống chết, còn hiến nhiều máu cho y dùng, kết quả thì sao? Đám huynh đệ kia của ngươi không để ý gì đến sự sống chết của ngươi, nếu ngươi chết thì sẽ không ai giúp người nhà của ngươi đâu. Tuy Hồ Kim Ngưu biết Hồ Tiểu Thiên cố ý kích động gã nhưng gã không thể không thừa nhận lời nói của Hồ Tiểu Thiên là thật.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Người không vì mình thì trời tru đất diệt, người anh em, ta thấy ngươi đừng hy vọng bọn họ đến cứu ngươi, có thể thì ngươi tự cứu chính mình đi.
Mộ Dung Phi Yên nghe hắn nói thế trong lòng không khỏi cảm thán, tên Hồ Tiểu Thiên này ăn nói thật sự lợi hại, đánh về mặt tư tưởng, hắn luôn đánh vào nhược điểm của người khác, thời khắc mấu chốt liền cho một đòn trí mạng, mặc dù Hồ Kim Ngưu là tên tiểu nhân giảo hoạt nhưng sao có thể là đối thủ của hắn. Đối với Hồ Tiểu Thiên Mộ Dung Phi Yên không thể dùng từ nào có thể mô tả được sự xấu xa của hắn, mặc dù bọn họ cùng chung trận tuyến. Hồ Kim Ngưu thở dài nói:
- Huynh đệ vốn như chim cùng rừng, khi tai họa đến thì ai cũng tự bay đi.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Là vợ chồng tai vạ đến cũng tự bay đi huống chi là huynh đệ, chúng ta dầu gì cũng là bổn gia, tuy ta là quan ngươi là kẻ tặc nhưng dù gì chúng ta cũng cũng huyết mạch, đều cùng một tổ một tông mà ra, ta thật sự cũng không nhẫn tâm tuyệt tình với ngươi, nếu ta mang ngươi đến quan phủ, với tội danh của ngươi thì không tránh khỏi tội chặt đầu đâu.
Hồ Kim Ngưu ngẩng đầu nhìn Hồ Tiểu Thiên, ánh mắt gã không khỏi toát lên tia nhìn hy vọng, đích thật cho đến lúc này Hồ Tiểu Thiên vẫn chưa đưa gã đến quan phủ, xem ra đúng lưu tình với gã rồi, gã nửa tin nửa ngờ nói:
- Ngươi nói sẽ thả ta?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Để xem thế nào đã, nếu ngươi đối với ta thẳng thắn thành khẩn thì đương nhiên ta cũng thủ hạ lưu tình, chuyện tối qua ta xem như chưa xảy ra, thậm chí như chưa nhìn thấy ngươi, ngươi nghĩ thế nào?
Đọc lá thư vừa rồi khiến Hồ Kim Ngưu suy sụp hoàn toàn, gã không còn hy vọng gì, gã biết không thể trông cậy vào sự cứu giúp của các huynh đệ Lang Sơn, gã phải tự cứu bản thân mình, Hồ Tiểu Thiên nói không sai lúc này gã chỉ còn cách tự cứu mình, gã nhỏ giọng nói: - Ngươi muốn biết điều gì?
- Vì sao bọn họ chọn Hắc Thạch trại, mã tặc núi Thiên Long và Hắc Thạch trại có liên hệ gì?
Hồ Kim Ngưu nói:
- Hắc Thạch trại có một vị danh y nổi danh hình như là họ Mông, vốn chúng ta định mang Thiếu đông gia đến đó cầu cứu nhưng đáng tiếc vị đại phu họ Mông kia đi lên núi hái thuốc chưa về, sau đó chúng tôi nghe nói Tây Xuyên thần y Chu Văn Cử đến Vạn gia làm khách cho nên mới triển khai bắt cóc lão đến xem bệnh cho Thiếu đông gia, ai ngờ vị thần y Tây Xuyên này không thể làm gì được.
Hồ Tiểu Thiên không khỏi mỉm cười, Chu Văn Cử không phải không giỏi chỉ có điều phương pháp ông ta còn khiếm khuyết nhiều, cho dù có tìm được vị thần y họ Mông kia thì kết quả vẫn thế, cũng là bó tay không có biện pháp.
Hồ Kim Ngưu nói:
- Chúng ta thấy tình trạng thiếu gia không có gì chuyển biến tốt đẹp nếu mới uy hiếp muốn giết Chu Văn Cử, con người của lão thật sự kiên cường, chỉ có điều người trẻ tuổi bên cạnh lão không có khí phách thấy ta dọa thế liền chỉ đến ngài, nên chúng ta mới nghĩ biện pháp bắt cóc ngài chữa bệnh cho Thiếu đông gia.
Hồ Tiểu Thiên hỏi:
- Các ngươi và người Hắc Miêu có liên hệ gì? Hồ Kim Ngưu lắc lắc đầu, vẻ mặt hoang mang nói:
- Không có liên hệ gì, dường như trại chủ Hắc Thạch trại không thích ông chủ chúng tôi, đúng rồi, ngược lại Tam tiểu thư chúng ta thường qua bên đó, hình như là có bằng hữu bên đó, những điều khác thì ta không biết.
Mộ Dung Phi Yên biết Hồ Tiểu Thiên quyết định đến Hắc Thạch trại nếu không hắn không hỏi kỹ vậy. Sau khi thẩm vấn Hồ Kim Ngưu, Hồ Tiểu Thiên bảo Lương Đại Tráng cho gọi Liễu Khoát Hải đến. Liễu Khoát Hải là dân bản xứ huyện Thanh Vân, đối với mọi nơi đều vô cùng quen thuộc, còn một nguyên nhân nữa là võ công của Liễu Khoát Hải cũng không tệ, nếu có gì xảy ra y sẽ bảo vệ hắn.
Sau khi Lương Đại Tráng đi rồi Mộ Dung Phi Yên nói: - Ngươi quyết định rồi à?
Hồ Tiểu Thiên gật đầu:
- Không vào hang cọp sao có thể bắt được cọp con, ta muốn đi chuyến này xem bọn chúng giở trò gì.
Mộ Dung Phi Yên nói:
- Tên dâm tặc kia chết cũng chưa hết tội, hắn tự làm tự chịu.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Chết kỳ thật cũng không có gì đáng sợ, đối với nhiều người chết ngược lại là giải thoát, trên thế giới này thống khổ nhất chính là sống không bằng chết.
Hắn nghĩ đến cảnh hắn động tay động chân trên người Diêm Bá Quang không khỏi âm thầm đắc ý, cười ha hả nói:
- Bây giờ không phải là thời điểm kết thù cùng mã tặc núi Thiên Lang, nếu thực sự Diêm Bá Quang chết đi thì ân oán giữa chúng ta và đám mã tặc đó không thể nào cởi được.
Mộ Dung Phi Yên nói:
- Cho dù có Liễu Khoát Hải thì ba người chúng ta xâm nhập vào Hắc Thạch trại cũng là thế đơn lực cô, nếu có gì xảy ra chúng ta không thể ứng phó được. Hồ Tiểu Thiên nói:
- Không phải đi đánh nhau cần gì đi nhiều người? Đám sơn tặc này cũng không ngốc, bọn chúng cố ý lựa chọn ở một địa phương lân cận, chỉ cần Diêm Bá Quang còn sống tuyệt đối chúng không xuống tay với chúng ta. Dù sao đó cũng là Hắc Thạch trại, là địa bàn của người Miêu, bọn chúng không dám hành động thiếu suy nghĩ đâu.
Mộ Dung Phi Yên nói:
- Sao không thông báo cho quan phủ?
Hồ Tiểu Thiên nói: - Đám quan lại huyện nha vốn không thể tin được, nếu chuyện này rơi vào tai bọn cướp thì sao biết được bọn chúng không ném đá giấu tay, vu cáo ta cấu kết với mã tặc núi Thiên Lang chứ?
- Có thể bọn chúng mai phục ở Hắc Thạch trại đợi chúng ta đến liền ra tay bắt trọn?
Hồ Tiểu Thiên lắc đầu nói:
- Không như thế đâu, Diêm Bá Quang bị thương hẳn còn chưa quay về núi Thiên Lang, bọn người Hồ Kim Ngưu sở dĩ ở lại Thanh Vân hẳn cũng đã chuẩn bị tất cả, nếu có thể cứu sống được Diêm Bá Quang thì bọn họ còn dám trở về núi Thiên Lang, nhưng nếu Diêm Bá Quang xúi quẩy chết đi thì chín phần mười chúng sẽ chạy trốn tuyệt không dám quay về núi Thiên Lang, nếu không bọn chúng chỉ có một con đường chết.
Mộ Dung Phi Yên chậm rãi gật đầu, nàng đồng ý với phân tích của Hồ Tiểu Thiên, nàng hạ giọng nói:
- Ta đi cùng ngươi.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ta biết cô nhất định sẽ đi.
Mộ Dung Phi Yên nói:
- Đừng tưởng ngươi hiểu rõ ta, nếu thật sự gặp nguy hiểm ta tuyệt đối bỏ ngươi mà không chút do dự.
- Cô bỏ được sao?
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười ý vị sâu xa.
Bỗng nhiên Mộ Dung Phi Yên cảm thấy mặt nàng nóng lên, đôi mi đen dài rủ xuống nhỏ giọng nói:
- Khi nào xuất phát?
Hồ Tiểu Thiên nheo mắt nói:
- Lúc này. Hồ Tiểu Thiên chỉ mang Mộ Dung Phi Yên và Liễu Khoát Hải đi cùng, hắn để Lương Đại Tráng lưu lại, thứ nhất vì Lương Đại Tráng võ công thấp kém, nếu thật sự đánh nhau thì không giúp được gì cho hắn ngược lại sẽ thành vướng bận, thứ hai bên này cũng cần một người trông nom. Hồ Tiểu Thiên đã dặn nếu ngày hôm nay giờ Dậu mà hắn còn chưa trở về thì phải ngay lập tức đi huyện nha báo án, liên hệ nhờ Bộ khoái quan binh đến Hắc Thạch trại trợ giúp. Đương nhiên khả năng này khó có thể xảy ra, Hồ Tiểu Thiên cũng cho rằng bọn sơn tặc chỉ lo lắng cho sự an nguy của Diêm Bá Quang mà không có gan bày kế trả thù hắn.
Mộ Dung Phi Yên từng hơn một lần lĩnh giáo được trí tuệ của Hồ Tiểu Thiên, lần này lại chứng kiến dũng khí siêu đẳng của hắn. Chính bản thân nàng cũng cân nhắc do dự hành trình đến Hắc Thạch trại nhưng Hồ Tiểu Thiên thì không có bất kỳ do dự nào đã lập tức quyết định đi đến đó, điều này không chỉ có trí tuệ siêu đẳng mà còn có sự can đảm hơn người. Ba người bắt đầu xuất phát từ giờ Tỵ, ra khỏi thành đi về hướng Tây. Liễu Khoát Hải là người lớn lên ở huyện Thanh Vân này nên đối với địa hình nơi đây vô cùng quen thuộc, qua sự giới thiệu của y Hắc Thạch trại là vùng phụ cận có nhiều người Hắc Miêu sinh sống nhất, có hơn năm trăm gia đình. Tuy Hắc Thạch trại cách huyện Thanh Vân chỉ có mười lăm dặm nhưng nơi đó thủy chung duy trì nền văn hóa riêng của người Hắc Miêu, nghiêm tắc tuân thủ nghiêm ngặt quy định không hôn thú với người Hán, sinh hoạt hàng ngày ngoại trừ buôn bán giao dịch bên ngoài thì rất ít khi liên lạc cùng người Hán.
Liễu Khoát Hải đã mười chín tuổi nhưng y chỉ đi qua Hắc Thạch trại hai lần, hai lần đều đi cùng phụ thân đến thỉnh giáo. Có thể nói dẫn Liễu Khoát Hải đi cũng dùng đúng người, ở Hắc Thạch trại y chỉ quen duy nhất vị đại phu họ Mông kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]