Vạn Bá Bình vội vàng mời Hồ Tiểu Thiên ngồi xuống, Hồ Tiểu Thiên nhìn lão già này không vừa mắt một chút nào cả, mặt rõ ràng lạnh như tiền nhìn là muốn ói, còn nói cái gì mà đệ nhất thần y vùng Tây Xuyên, bà mẹ nó chứ! Mấy cái đứa hay xưng đệ nhất như này, phần lớn đều là đám mua danh chuộc tiếng cả. Hồ Tiểu Thiên nhận chén trà từ tay Vạn Trường Xuân đưa tới, uống một hớp rồi nói: "Ngâm mưa ở ngoài cả một ngày, hiện tại lòng dạ không tốt, Vạn viên ngoại đừng nên trách." Trong lòng y khó chịu, đến cả Vạn đại ca cũng không gọi, tê dại, hôm qua lão tử cho ngươi mặt mũi, hạ mình kết nghĩa với ngươi, mà ngươi nha, rõ ràng ngươi không biết xấu hổ, cự tuyệt ngay trước mặt ta, về sau ngươi có gọi ta "Gia Gia" ta cũng không thèm kết nghĩa với ngươi.
Vạn Bá Bình dở khóc dở cười, nói: "Hồ đại nhân, vị Chu tiên sinh này là lão hữu nhiều năm của ta." Nhưng mà kỳ thật lão cùng Chu Văn Cử làm gì có cái giao tình gì mà sâu đậm. Chu Văn Cử có danh xưng đệ nhất Thánh Thủ Tây Xuyên, xưa nay tự cho mình là siêu việt, làm người thì cao ngạo, nếu không nể mặt thái thú Tiếp Châu là Dương Đạo Toàn, gã sẽ không phong trần mệt mỏi, vượt núi băng ngàn để tới đây xem bệnh cho con của một cái thổ hào.Bởi vì y thuật cao siêu, lại đã từng cứu tính mạng Dương Đạo Toàn, vì vậy Dương Đạo Toàn coi y là khách quý, còn trong mắt Chu Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-thong-giang-son/3067562/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.