Chương trước
Chương sau
Nhạc Dao khẽ cắn đôi môi anh đào, gương mặt xinh đẹp hiện rõ nét vui mừng. Kể từ sau khi được gả vào Vạn gia, giờ mới là lần đầu tiên cô có cảm giác an toàn như thế.

Sợ Vạn Trường Xuân nghi ngờ, Hồ Tiểu Thiên không dám ở lâu, vội đi ra ngoài sân.

Nhìn thấy hắn đi ra, Vạn Trường Xuân tương đối kinh ngạc hỏi: "Nhanh như vậy sao?"

Hồ Tiểu Thiên đáp: "Nơi thị phi, sát khí quá nặng, tôi cũng không dám ở lại quá lâu."

Nghe thấy hắn nói nghiêm trọng như vậy, Vạn Trường Xuân đã tin tưởng tới chín phấn, mơ hồ sợ hãi vô cớ về nhìn ngó về phía cửa viện, sau đó vội vàng đi theo Hồ Tiểu Thiên ra khỏi cửa. Đi được vài bước, y không nhịn được nữa, hỏi: "Hồ đại nhân, ngài nói trong sát khí trong căn viện này quá nặng là có ý gì?"

Hồ Tiểu Thiên đáp: "Ông là phàm phu tục tử đương nhiên không nhìn thấu sự huyền diệu bên trong." Hắn dừng bước, chỉ vào căn viện Nhạc Dao ở. "Mặc dù hôm nay mặt trời chói chang, nhưng trên không trung căn viện đó lại có khí đen bao phủ, mây trời u ám."

Vạn Trường Xuân trợn lồi cả mắt mà nào có thấy khí đen với mây trời u ám.

Hồ Tiểu Thiên nói: "Gần đây Vạn gia xảy ra nhiều chuyện không may như vậy, nguyên nhân hoàn toàn là vì oan hồn ở lại không chịu đi. Nếu như không mau chóng đuổi đám oan hồn đó đi, chỉ sợ toàn thể Vạn phủ sẽ bị chúng hại thảm."

Nghe hắn nói nghiêm trọng như thế, Vạn Trường Xuân chợt rùng mình một cái. Là quản gia Vạn phủ, y biết tường tận mọi chuyện trong phủ. Nhân có cơ hội, y khẽ hỏi: "Hồ đại nhân có thể phá thế đó không?"

Hồ Tiểu Thiên đáp: "Ta thật sự thấy quái lạ, tại sao bên trong Vạn phủ lại có nhiều oan hồn như vậy."

Câu nói đó dọa Vạn Trường Xuân sợ tới mức mặt mũi tái mét. Sự biến hóa trên gương mặt y không thoát ra khỏi con mắt Hồ Tiểu Thiên. Trong lòng Hồ Tiểu Thiên chợt nghĩ tới một khả năng, chẳng lẽ trong cái Vạn phủ này, ngoài Tam thiếu gia còn có người khác chết oan chết uổng? Hồ Tiểu Thiên cố tình nói: "Thực không dám giấu giếm, có phá thế được hay không, tôi thực sự không dám mười phần nắm chắc. Mặc dù vậy, Cửu Đỉnh trấn tà là pháp thuật lợi hại nhất mà ta học được, có lẽ có thể xua đuổi được oan hồn dã quỷ trong Vạn phủ."

Trán đầm đìa mồ hôi, Vạn Trường Xuân lập bập nói: "Làm phiền Hồ đại nhân."

Hồ Tiểu Thiên móc từ trong lòng ra một tờ giấy vàng, bên trên viết in hoa hai chữ tiếng Anh SB. Tự cổ chí kim, nếu nói đến dùng Anh văn vẽ Đạo Phù, Hồ Tiểu Thiên cũng có thể coi là kẻ đầu tiên. Con hàng này thực sự là thiếu đức, đã lừa lấy vàng của người còn mắng chửi cả nhà họ là đồ ngu. Hắn đưa tờ Đạo Phù đó cho Vạn Trường Xuân: "Tờ đạo Đạo Phù tôi tặng cho ông. Ông cất kỹ đi rồi lặng lẽ trở về phòng, dán lên đầu giường của mình, có thể bảo vệ ông khỏi bị oan hồn quấy nhiễu."

Vạn Trường Xuân luôn miệng cảm ơn, giống như nhặt được chí bảo cẩn thận nhận lấy tờ đạo phù.

Hồ Tiểu Thiên đâu có ý định mua bán lỗ vốn, lập tức xòe tay ra, khẽ nói: "Tiền nhang đèn. . . Nếu không sẽ mất linh nghiệm đấy."

Vạn Trường Xuân nhìn ngó khắp bốn xung quanh rồi móc từ trong ngực áo ra một nắm bạc vụn.

Hồ Tiểu Thiên thầm than, quản gia mà cũng có không ít tiền riêng như thế. Mặc dù vậy, hắn đâu có thèm coi trọng một ít tiền mọn ấy, nên vừa cười vừa nói: "Một văn là đủ rồi."

Vạn Trường Xuân ngây ra một thoáng, cầm lấy số bạc Hồ Tiểu Thiên trả lại, sau đó chọn ra một văn tiền đưa cho hắn. Hồ Tiểu Thiên nói: "Do tôi thấy Vạn quản gia trung thực phúc hậu, nếu đổi là người khác, chút tiền ấy tuyệt đối không đủ."

Vạn Trường Xuân tin tưởng tuyệt đối không chút nghi ngờ câu nói này của Hồ Tiểu Thiên. Vừa nãy, y đã tận mắt chứng nhận Hồ Tiểu Thiên chỉ dùng có chín cái lư hương đã đổi lấy ba trăm lượng vàng. Hắn cảm động đến rớt nước mắt nói: "Đa tạ Đại nhân, về sau có lúc nào cần góp sức, tiểu nhân tất mang thân khuyển mã báo đáp."

Hồ Tiểu Thiên gật đầu hỏi: "Có phải tam thiếu gia bị chết rất thê thảm hay không?"

Nghe Hồ Tiểu Thiên hỏi vậy, Vạn Trường Xuân lập tức lưỡng lự, một lúc sau mới trả lời: "Bị đột tử. Bởi thực sự cảm thấy khó hiểu về nguyên nhân cái chết của thiếu gia, lão gia đã mời thầy thuốc, quan phủ cũng phái Ngỗ Tác tới khám nghiệm xem Tam thiếu gia là có phải là chết đột tử không."

Hồ Tiểu Thiên khẽ gật đầu.

Vạn Trường Xuân thắc mắc: "Vì sao oan hồn đó lại không chịu bỏ đi?"

Hồ Tiểu Thiên đáp: "Có lẽ là do quyến luyến vợ hắn thôi!"

Vạn Trường Xuân nói: "Nếu như đưa Tam thiếu nãi nãi đi, liệu oan hồn đó có đi theo cùng luôn không?" Hiện giờ, toàn thể Vạn phủ đều coi Nhạc Dao là ngôi sao tai họa, cả đám đều ước gì có cách đuổi cô đi sớm.

Hồ Tiểu Thiên lắc đầu, cố tình nói: "Có người không nỡ thả cô ấy đi!"

Nghe xong câu này, Vạn Trường Xuân lập tức nín lặng. Nếu nói đến chuyện nhà Vạn gia, không ai có thể tinh tường hơn y. Tam thiếu nãi nãi đẹp hút hồn. Trong Vạn gia, từ lão gia cho đến hai vị Thiếu gia đều say mê vẻ đẹp của cô. Từ sau khi Nhạc Dao ở goá, lão gia và hai thiếu gia không ít lần tới quấy rầy. Đây là bí mật mà toàn thể người trong phủ đều biết. Nhưng việc xấu trong nhà không thể truyền ra bên ngoài. Sở dĩ hiện giờ giữ Nhạc Dao lại, nhất định là do lão gia quyết định. Vạn Trường Xuân thầm than trong lòng, vì dục vọng bản thân, lão gia đã gây họa cho tất cả mọi người trong Vạn phủ rồi.

Hồ Tiểu Thiên và Lương Đại Tráng đi thẳng tới ngõ Tam Đức. Căn nhà đã nhờ ông chủ khách sạn Phúc Lai Tô Quảng Tụ đứng ra mua, định hai ngày nữa mới chuyển tới. Nhưng hiện giờ, Hồ Tiểu Thiên bị người người hô hào đòi đánh, ngày nào cũng có người chạy đến khách sạn Phúc Lai bao vây chặn đánh, khiến cho cuộc sống của hắn trở nên khốn đốn. Bởi vậy, hắn mới quyết định chuyển tới sớm. Chí ít ra, trước mắt không có mấy ai biết tới căn nhà này của hắn.

Khi hai người đến nơi, mấy người Mộ Dung Phi Yên, Tô Quảng Tụ và cha con Liễu Đương Quy đều có mặt, đang luôn chân luôn tay giúp quét dọn phòng. Mộ Dung Phi Yên quấn một chiếc khăn vuông in hoa văn màu xanh trên đầu, đang lau cửa sổ. Trên cánh tay trắng bóc như tuyết lóng lánh không ngờ lại đeo chiếc vòng tay bằng bạc mà Hồ Tiểu Thiên đã tặng.

Hồ Tiểu Thiên cười tủm tỉm tới gần, dí sát đầu vào thân thể Mộ Dung Phi Yên hít sâu một hơi, tỏ vẻ hưởng thụ khen: "Thơm quá!"

Mộ Dung Phi Yên trừng mắt liếc hắn một cái: "Tránh ra, đừng quấy rầy tôi làm việc."

Hồ Tiểu Thiên nói: "Tôi muốn nói hương hoa cơ mà!" Rồi con hàng này cười tí tởn nói tiếp: "Thật ra mùi hương trên người cô còn thơm hơn cả hương hoa."

Mộ Dung Phi Yên ném chiếc khăn lau đang cầm trên tay về phía hắn. Hồ Tiểu Thiên đã đề phòng từ trước, lập tức né người tránh.

Mộ Dung Phi Yên nói: "Nếu thích cười như vậy, không bằng tôi giúp cậu cười cho đã."

Ký ức bị cô điểm vào tiếu huyệt ở eo mình lần trước của Hồ Tiểu Thiên vẫn còn mới mẻ. Hắn sợ tới mức giật mình lùi lại hai bước: "Này, nói cho cô biết một tin tức tốt lành."

Mộ Dung Phi Yên đáp: "Không có hứng thú!"

Hồ Tiểu Thiên nói: "Không hiểu vì sao, cứ mỗi lần gặp chuyện vui vẻ, tôi lại muốn tìm người chia sẻ." Con mắt hắn nhìn Mộ Dung Phi Yên với niềm mong chờ, rõ ràng là ám chỉ muốn chia sẻ với cô.

Mộ Dung Phi Yên chỉ Lương Đại Tráng ở đằng xa: "Hắn rất hợp thích, cậu có nói cái gì hắn cũng sẵn lòng lắng nghe."

"Ta muốn chia sẻ với giới nữ."

Mộ Dung Phi Yên đáp: "Ngươi tới Thúy Hồng Lâu kìa, chỗ ấy có nhiều cô nương lắm."

Hồ Tiểu Thiên: "Cộng lại cũng không thân thiết bằng cô."

Đôi mày lá liễu của Mộ Dung Phi Yên nhướng cao, hai tay chống eo, nhìn hắn chằm chằm nói: "Tôi thấy hình như cậu đã chán sống đến phát rồ rồi, dám so sánh tôi với loại phụ nữ đó sao?"

Hồ Tiểu Thiên cười hi hí. Con hàng này rất biết điểm dừng, thi thoảng đùa giỡn Mộ Dung cô nương một phen thì được nhưng phải có chừng có mực, quá đáng thì hỏng bét, tám chín phần mười sẽ phải ăn đòn.

Mộ Dung Phi Yên nhìn theo hướng con hàng này bỏ chạy, khóe môi vẫn nhếch lên thành nụ cười vui vẻ, dùng giọng như chuông bạc hét với theo: "Này, cậu kể chuyện đó đâu?"

"Không kể, tôi sẽ làm cô tò mò muốn chết!"

"Hứ! Có gì đặc biệt chứ! Cậu có nói chắc gì tôi đã thèm nghe."

Ý định ban đầu của Tô Quảng Tụ là chỉ mong Hồ Tiểu Thiên ở lại khách sạn của mình thêm mấy ngày nữa, tuy rằng lợi nhuận không có bao nhiêu, nhưng dù sao đây cũng là cơ hội gây dựng quan hệ với quan viên. Hơn nữa, nếu Huyện thừa trú tại khách sạn của mình thì địa vị lão cũng lập tức theo đó tăng lên không ít. Ánh mắt của hàng xóm láng giềng khi nhìn lão rõ ràng không dấu được thái độ hâm mộ. Nhưng sau khi tin tức vị Huyện thừa đại nhân này chịu trách nhiệm sửa chữa Thanh Vân Kiều, mỗi hộ bị ép buộc phải quyên năm lượng bạc lan ra, tất cả lập tức đã thay đổi 180 độ. Đôi mắt dân chúng Thanh Vân đầy thù địch. Cùng với đó, khách sạn Phúc Lai cũng bị liên lụy gặp xui xẻo. Cho nên lúc này Hồ Tiểu Thiên nói muốn trả phòng chính là việc mà Tô Quảng Tụ cầu mà còn không được.

Theo lý mà nói, thăng quan tân gia là phải mời hàng xóm tới ăn mừng, ít nhất cũng phải nổ một tràng pháo. Nhưng riêng với Hồ Tiểu Thiên, hiện giờ là thời kì đặc biệt. Nghi thức phô trương nào có thể miễn tức thì lập tức khỏi cần làm. Khi Tô Quảng Tụ đến đã mang theo không ít nguyên liệu nấu ăn, Liễu Đương Quy thì mang theo rượu ngon mình đã tích trữ nhiều năm.

Đêm đó, Tô Quảng Tụ xuống bếp nấu vài món tủ. Mọi người bèn bày bàn ngay trong sân, uống rượu nói chuyện phiếm.

Qua vài chén rượu, Tô Quảng Tụ bắt đầu mở máy hát. Hiện giờ, kể từ sau khi Hồ Tiểu Thiên đến, trong nội huyện Thanh Vân nổi lên không ít lời đồn đại nhảm nhí, hầu hết là nói xấu hắn. Theo lời đồn đại, Hồ Tiểu Thiên đã biến thành một tên quan gian ác lòng tham không đáy. Tô Quảng Tụ cảm thán không thôi vì những gì Hồ Tiểu Thiên phải hứng chịu.

Cách nhìn nhận vấn đề của Hồ Tiểu Thiên đối với chuyện này lại hoàn toàn khác. Hắn vui vẻ nói: "Thanh giả tự thanh, tôi chẳng làm việc gì có lỗi với dân chúng cả. Cho dù hiện tại họ nhằm vào tôi, cũng chỉ là do tạm thời bị người bưng bít mà thôi, sống lâu mới biết được lòng người, chuyện này sẽ nhanh chóng được sáng tỏ."

Lương Đại Tráng tức giận thốt lên: "Chẳng hiểu đám quan viên trong huyện đang làm cái quái gì? Công tử nhà ta đã in xong thông báo rồi, bảo người dán lên là được. Nhưng đã xong cả ngày rồi, sao còn chậm chạp không chịu dán lên" Gọi Hồ Tiểu Thiên bằng công tử là quyết định được đưa ra sau khi y đã cân nhắc đến mọi khả năng. Nếu gọi đại nhân thì có vẻ lạnh nhạt quá, gọi thiếu gia thì không đủ trang trọng, chỉ có cách xưng hô là 'công tử nhà ta' như thế này là thích hợp, còn có thể làm nổi bật lên sự khác nhau giữa y và những người khác.

Mộ Dung Phi Yên nói: "Trong quan trường, vì tranh quyền đoạt lợi, từ trước đến nay luôn dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào."

Tô Quảng Tụ và Liễu Đương Quy đều thuộc về tầng lớp dân chúng. Những việc liên quan đến quan trường, hai người đương nhiên không dám khoa tay múa chân. Liễu Đương Quy nói: "Hồ đại nhân, tôi nghe nói ngài chưa thu gom đủ tài chính để sửa chữa Thanh Vân Kiều, cho nên quyết định bỏ ra hai mươi lượng vàng coi như đóng góp một phần sức lực nhỏ bé." Hồ Tiểu Thiên đã cứu được đứa con Liễu Khoát Hải của mình, cho nên Liễu Đương Quy lúc nào cũng tìm cơ hội trả ơn hắn. Giờ nghe nói Hồ Tiểu Thiên gặp bất lợi, cho nên lão là người trước tiên đứng ra tỏ thái độ ủng hộ.

Hồ Tiểu Thiên cười, lắc đầu nói: "Chẳng ai kiếm tiền dễ dàng cả. Tôi vừa tới Thanh Vân làm quan, nếu như mới chỉ gặp một chút khó khăn là đã vội nhờ các vị trợ giúp một tay thì cho dù các vị có sẵn lòng đến mấy, tôi vẫn thấy ái ngại. Chuyện tiền bạc, tôi đã nghĩ ra biện pháp. Liễu chưởng quỹ, nếu như nói đến trợ giúp, tôi có một yêu cầu quá đáng."

Liễu Đương Quy đáp: "Đại nhân cứ nói, chỉ cần nhà họ Liễu chúng tôi có thể làm được, nhất định sẽ dốc hết khả năng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.