Vạn Trường Thanh thầm giật mình, không tưởng được tiểu tử này tuổi không lớn lắm mà tính cách không nhỏ, có đạo là không có Kim Cương Toản thì đừng ôm đồ sứ sống, có lẽ hắn thực sự có chút khả năng.
Lúc này lại có hai gã lang trung bị đuổi ra, một người trong đó đến cả khăn đội đầu nhà nho cũng bị lột mất, có gia đinh mắng: "Giang hồ thuật sĩ cũng dám đến đây lừa gạt, còn dám tới nữa thì đến một lần ta đánh một lần." Hai gã lang trung chật vật hốt hoảng chịu không nổi chạy thục mạng.
Vạn Trường Thanh nhìn về phía bên kia, khóe môi lộ ra một tia cười lạnh, sau đó ánh mắt lại nhìn vào Hồ Tiểu Thiên, ý tứ rõ ràng là nói nếu ngươi không có thực học, muốn đến nhà lừa gạt thì kết cục giống đám kia.
Tuy rằng trong thâm tâm Vạn Trường Thanh không tin người trẻ tuổi kia lại có thể có y thuật cao minh, nhưng với tình huống trước mắt, Nhị thiếu gia chẳng còn bao nhiêu thời gian, có biện pháp nào có thể nghĩ đến đều đem ra hết, bởi cái gọi là ngựa chết chữa thành ngựa sống, cho nhiều người đến khám cũng không mất gì.
Hồ Tiểu Thiên đi theo Vạn Trường Thanh về chỗ ở của Vạn Đình Thịnh, Vạn phủ có quy mô khổng lồ, chiếm hơn ba mươi mẫu, khí phái hơn huyện nha nhiều. Ở trước là nơi tiếp khách nghị sự, người Vạn gia còn lại đều ở hậu viện, đằng sau lấy hoa viên làm trung tâm, chia thành năm khu vực riêng biệt, Vạn Viên ngoại ở đại trạch phía bắc, con trai cả ở bên trái lão, cũng chính là sương phòng phía Đông, con thứ hai ở tây sương phòng, con thứ ba chưa thành thân vẫn ở cùng bố mẹ, trước khi kết hôn Vạn gia đã cho thu dọn góc góc Đông Nam gần Lâm Thanh Trúc Viên làm nơi cho hai vợ chồng ở, nhưng vị đoản mệnh này sau khi kết hôn đã chết chỉ còn Nhạc Dao ở goá vẫn ở đó.
Hồ Tiểu Thiên đi vào sương viện phía tây, chưa tới cửa sân đã nghe thấy một hồi tiếng khóc của nữ quyến, trước cửa cũng nguyên một đám gia đinh đứng buồn bã. Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ không phải Vạn Đình Thịnh đã chết rồi chứ, nếu vậy lão tử lần này xem như trắng tay rồi.
Đi tới của tây sương viện đã thấy Vạn Bá Bình cùng con cả là Vạn Đình Xương mặt mày ủ rũ đứng đó, Vạn Bá Bình tuy có ba đứa con trai, bình thường hiểu rõ nhất chính là lão nhị Vạn Đình Thịnh này, lão tam là một kẻ đần, lão đại chơi bời lêu lổng, u mê sống qua ngày, ăn uống chơi gái đánh bạc không có việc xấu nào không làm, Vạn Bá Bình đã đem toàn bộ hy vọng đặt vào người con trai thứ, ai mà nghĩ đến con mình lại gặp loại chuyện này.
Vạn Đình Xương tuy cũng tỏ ra ủ rũ nhưng trong lòng lại mừng rỡ vô cùng, thường thường là càng phú quý thì tình huynh đệ càng đạm bạc, Vạn Đình Xương biết cha mình không có vui vẻ gì với mình, phân nửa sự nghiệp Vạn gia lão muốn cho lão nhị kế thừa, sâu trong đáy lòng gã luôn mong lão nhị chết sơm, không thể tưởng hôm nay lại trở thành sự thật. Nếu đúng như lão nhị chết đi, mình sẽ thành con trai độc nhất trong nhà, cơ nghiệp to lớn của Vạn gia không phải rơi vào tay mình sao, gia hỏa này càng nghĩ càng đắc chí chỉ có cái là không có cười ra tiếng thôi.
Thấy Vạn Trường Thanh mời về một vị lang trung trẻ như vậy, rõ ràng Vạn Bá Bình không vui, Vạn Đình Xương cuối cùng cũng tìm được chỗ phát tiết, chỉ vào mũi Vạn Trường Thanh mắng chửi: "Ngươi có đầu óc không? Mời tới một tên tiểu tử miệng còn hơi sữa đến? Làm chậm trễ bệnh của em ta thì sao, ngươi nói xem!" Làm như gã quan tâm đến bệnh tình em mình lắm vậy.
Vạn Trường Thanh bị chửi gục mặt xuống, không nói một lời. Mộ Dung Phi Yên có chút không chịu được nữa, không phải là vì Vạn Trường Thanh bị chửi, mà bởi vì lời của Vạn Đình Xương đã làm nhục Hồ Tiểu Thiên, nàng lạnh lùng nói: "Người không thể nhìn bề ngoài, không phải trẻ tuổi là không có bổn sự, cũng không phải sinh ra đạo mạo nhất định là người tốt, ai biết sau lưng hắn có hay không làm chuyện nam đạo nữ xướng hèn hạ xấu xa gì?"
Mộ Dung Phi Yên chẳng qua là nhất thời tức giận thốt ra vậy, nhưng những lời này lại đánh trúng tim đen bố con nhà họ Vạn, hai người đồng loại nhìn nàng, hai người ánh mắt sắc bén thoáng cái liền nhìn ra Mộ Dung Phi Yên là nữ giả nam, đồng thời đều nghĩ nữ tử này lớn lên thực sự xinh đẹp.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Phi Yên nói hay lắm, nếu như người ta không tin chúng ta, chúng ta hà tất phải ở lại bị người ta lườm nguýt, đi!" Hắn quay người làm bộ rời khỏi, kỳ thực hắn cũng không quan tâm đến sống chết của Vạn Đình Thịnh, sở dĩ hắn đến là vì Nhạc Dao.
Vạn Bá Bình hiện tại đã tuyệt vọng đến mức cái gì cũng có thể thử, lang trung có chút danh khí ở đây đều đã mời đến rồi, tất cả đều bó tay, đều nói con hắn chết không thể nghi ngờ. Tuy đã cho người đi tìm danh y nơi khác nhưng không biết đợi tới khi nào, cho dù mời được thầy thuốc cao minh chỉ sợ đã muộn rồi. Vạn Bá Bình nhanh chóng nói: "Tiên sinh dừng bước!"
Hồ Tiểu Thiên thực ra cũng chỉ là phô trương thanh thế, nghe thấy vậy liền dừng lại: "Vạn viên ngoại có việc gì khác sao?
Dùng tính tình ngạo mạn của Vạn Bá Bình, nếu như không bất đắc dĩ lão sẽ nhất quyết không cúi đầu, lúc này, đứa con bảo bối sắp bỏ mạng, lão cũng mất đi ngạo khí xưa, cứng rắn nặn ra vẻ tươi cười nói: "Hồ tiên sinh dừng bước, con ta làm việc không suy nghĩ, mong tiên sinh chớ trách."
Vạn Đình Xương nghe phụ thân ăn nói khép nép vậy không khỏi giận đến xanh mặt, gã không rõ cha mình vì sao lại có thể khép nép với một tên thầy thuốc trẻ như vậy.
Hồ Tiểu Thiên nhìn Vạn Đình Xương nói: "Dạy con không nghiêm, Vạn viên ngoại nên tự xem xét lại chút."
Hai cha con Vạn Bá Bình đều thầm tức giận, Vạn Bá Bình dùng ánh mắt ngăn con mình phát tác, thầm nghĩ tiểu tử ngươi cuối cùng là thần thánh phương nào lại dám kiêu ngạo vậy, thậm chí dám giáo huấn cả lão phu? Nếu như ngươi có khả năng thì thôi đi, nếu như không chữa nổi, lão tử tính cả nợ cũ lẫn mới với ngươi, ở chốn này còn chưa có ai dám khoe khang trước mặt ta, nhưng lão vì bệnh tình con mình mà chỉ có thể nén giận, khuôn mặt cũng phối hợp làm ra vẻ tươi cười.
Lúc này Hồ Tiểu Thiên mới đồng ý đi vào phòng xem bệnh cho Vạn Đình Thịnh.
Trong đám nữ quyến khóc thương tâm nhất chính là mẹ Vạn Đình Thịnh ở cạnh giường, ở một bên khóc rống không ngừng chính là vợ gã cùng hai nha hoàn, nói là nha hoàn nhưng thực chất chính là vợ nhỏ gã, đã động phòng nhưng không tổ chức nghi lễ chính thức.
Vạn Bá Bình thấy đám này khóc đến trời đất biến săc không khỏi khó chịu, phất tay nói: "Khóc, khóc, khóc! Chỉ biết khóc, tất cả đi ra ngoài cho ta!"
Vạn phu nhân ngày thường luôn khoan thai phúc hậu, vì chuyện của con đã khóc đến đỏ tròng mắt, nức nở: "Ta khóc con ta cũng không được sao... nếu nó có chuyện không hay xảy ra, ta không để yên cho ông..."
Một hồi vất vả mới đưa được đám nữ quyến ra ngoài, Hồ Tiểu Thiên đến bên giường, thấy Vạn Đình Thịnh nằm thẳng cẳng bèn lấy tay dò xét hơi thở và mạch đập, khi thấy tên này còn hô hấp, mới mắt nhìn thấy đồng tử hắn có chút giãn ra, Hồ Tiểu thiên thầm tính toán.
Sau đó hắn liền kiểm tra thương thế của Vạn Đình Thịnh, vốn tưởng bị mình cho một côn vào ót nên thành dạng này, nhưng chân chính kiểm tra ra mới phát hiện trên người gã không chỉ có một vết thương, mà có hơn mười chỗ bầm máu, vết chí mạng chính là ở thái dương trái, nói cách khác không phải là bị một côn của mình đánh thành dạng này, nhớ lại tối qua ngoài mình cùng Nhạc Dao vốn mảnh mai vô lực, hơn nữa sau đó hai người đi với nhau không thể vòng lại ra tay, hơn nữa nàng cũng không có bao nhiêu lực lượng, xem ra kẻ hạ thủ là người khác.
Bởi vì Vạn Đình Thịnh đã hôn mê, nên chỉ có thể hỏi mấy người khác về bệnh tình.
Vạn Bá Bình nói: "Tối qua hắn vô ý té ngã, lúc chúng ta phát hiện đã thành bộ dạng này." Kỳ thực lúc phát hiện ra Vạn Đình Thịnh hắn một thân áo đen bịt kín mặt, Lại tưởng là phi tặc đến náo loạn, Vạn Bá Bình hiển nhiên không nói thật, chuyện xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, loại chuyện xấu hổ này không dễ gì truyền ra.
Hồ Tiểu Thiên lắc đầu nói: "Ngã? Không giống! Thứ cho ta nói thẳng, bằng đấy vết thương trên người Vạn công tử căn bản không phải do té ngã mà thành, mà là bị người ta dùng bạo lực." Hồ Tiểu Thiên đương nhiên rõ ràng chuyện này, tối hôm qua hắn cho Vạn Đình Thịnh một côn, nhất định là sau khi đi có người thừa cơ đến hạ độc thủ.
Vạn Đình Xương cả giận nói: "Cuối cùng ngươi có xem bệnh không? Em ta đang nguy kịch, ngươi lại nói những việc chả dính dáng gì, làm chậm trễ việc chữa trị, ngươi gánh được không?"
Hồ Tiểu Thiên lạnh lùng nhìn hắn một cái nói: "Ta không chữa được cho hắn chỉ sợ trong thiên hạ cũng không ai làm được!" lời này của hắn tràn ngập tự tin, như chém đinh chặt sắt.
Ngoại trừ Mộ Dung Phi Yên đã chứng kiến y thuật thần kỳ của hắn, những người còn lại đều cho rằng tên lang trung trẻ tuổi này quá cuồng vọng, Hồ Tiểu Thiên dùng cách này chấn trụ cả đám, lời này của hắn cũng không có phóng đại, trên phiến đại lục này, khoa học chậm tiến bộ, tuy thiếu thiết bị hiện đại chuẩn đoán nhưng Hồ Tiểu Thiên vẫn có thể căn cứ vào tình trạng Vạn Đình Thịnh chuẩn đoán sơ bộ. Vạn Đình Thịnh hẳn là bị tụ máu ngoài màng cứng, làm tăng áp lực nội sọ, đến mức lớp da đầu còn lồi lên trên, tụ máu khoảng ba mươi phần trăm, tạo nên nguy hiểm, vùng tụ máu hình thành có quan hệ mật thiết với vùng xương sọ bị tổn thương, bởi ngoại thương làm cho vỡ xương hoặc xương thái dương bị rạn, làm rách động mạch màng não giữa, khiến cho xương trở thành chương ngại vật cho việc chảy máu.
Hồ Tiểu Thiên tỏ ra vô cùng tự tin mặc dù có chút cuồng ngạo không kiềm chế, nhưng làm kinh hãi nhiều người ở đây.
Vạn Bá Bình thấp giọng hỏi: "Xin hỏi tiên sinh, rút cuộc con ta bị bệnh gì?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Hắn là bị vũ khí cùn đả kích vào đầu dẫn đến tụ máu nội sọ, hình thành khối máu tụ chèn ép vào não bộ cho nên mới hôn mê cấp tính, may các ngươi gặp được ta nếu không thì chỉ sợ cả thần tiên cũng không cứu được hắn." Những lời này rõ ràng muốn nói hắn còn lợi hại hơn cả thần tiên.
Người Vạn gia đưa mắt nhìn nhau, không biết tên lang trung trẻ tuổi này lấy đâu ra tự tin lớn vậy, chẳng lẽ hắn thực sự có bản lĩnh lớn đến thế?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]