Trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm nhủ, nơi này làm gì còn Chu Thái Sư chứ. Chu Duệ Uyên đã bị Hoàng Thượng miễn chức, bây giờ chỉ là một người dân áo vải thôi, làm sao còn chức quan mà gọi nữa, nên hắn đi tới, nói: "Cô cô. . . Xin hỏi Chu Duệ Uyên Chu tiên sinh có ở nơi này hay chăng?" Cấp bậc lễ nghĩa được thể hiện cực kỳ chu đáo, làm cho người ta có hảo cảm.
Mỹ phụ trung niên lại đưa mắt nhìn tới Hồ Tiểu Thiên lần nữa, ánh mắt vốn dĩ hiền hòa thì lúc này lại trở nên vô cùng cảnh giác.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Chúng ta nhận ủy thác của một người đặc biệt, đưa Thất Thất cô nương tới quý phủ." Lúc nói chuyện, hắn đưa mắt nhìn Thất Thất, trong lòng phiền muộn. Người cũng đã đưa tới, thế mà nha đầu xảo trá này sao lại không nói gì chứ.
Thất Thất nói: "Đưa ngọc bội cho ta."
Hồ Tiểu Thiên nao nao, lúc này mới nhớ tới lúc sắp chia tay, An Đức Toàn đã từng đưa cho hắn một khối ngọc bội hình Bàn Long, chẳng lẽ đó chính là tín vật? Hồ Tiểu Thiên lấy ngọc bội bên hông ra, đưa cho mỹ phụ kia nhìn.
Mỹ phụ nhìn qua miếng ngọc, đương nhiên cũng chú ý tới cánh tay đã trở nên giống cái móng heo kho tàu của hắn, hàng mi thanh tú nhăn lại, nàng duỗi tay cầm lấy khối ngọc, quan sát cẩn thận rồi gật đầu nói:
"Ngọc bội này đúng là vật của huynh trưởng ta."
Lúc này, Hồ Tiểu Thiên đã hoàn toàn hiểu được, ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-thong-giang-son/3067458/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.