Khúc hát vừa dứt, mọi người liền cùng kêu lên ủng hộ, Viên Sĩ Khanh lấy ra một lượng bạc, Mộ Dung Phi Yên cũng sờ lên túi tiền của mình, lấy toàn bộ bạc vụn bên trong thưởng cho hai người, góp lại phải hơn lượng bạc.
Triển Bằng chỉ là thợ săn, trên người cũng không có bao nhiêu ngân lượng, lôi cả người được hơn trăm đồng thưởng hết cho họ, không chút tính toàn.
Mộ Dung Phi Yên nhìn thẳng vào, Hồ Tiểu Thiên là người có nhiều tiền nhất trong đám này, nhìn cha con kia đáng thương như vậy, dù là người tốt hay người xấu cũng nên xuất ra ít gọi là tấm lòng a, nếu hắn hùng hồn xuất ra một lần không chừng ấn tượng của Mộ Dung Phi Yên với hắn đã chuyển biến tốt đẹp, đánh giá lại nhân phẩm tên này. Nhưng tên Hồ Tiểu Thiên có tâm khen thưởng nhưng cũng không có khen thưởng tiền, tên này ra khỏi cửa chưa bao giờ mang được nửa đồng nào, bình thường tiền hắn tiêu đều là đám gia đinh thanh toán, thời này ai có thân phận mà lại đi lắc lư túi tiền chứ, mang it thì không đủ mang nhiều thì chả khác gì tạ tay, dù sao cũng có nhiều gia đinh đi theo, tiền cũng là cho chúng cầm. Hồ Tiểu Thiên chưa bao giờ có khái niệm trả tiền.
Động tác gia hỏa này lại ... , nhưng túi quần hắn không có tiền, trên thực tế trên người hắn căn bản cũng không có túi, Phương Tri Đường cười bồi cong eo đi tới trước mặt Hồ Tiểu Thiên chờ ban thưởng, Hồ Tiểu Thiên rút cả buổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-thong-giang-son/3067363/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.