Nhân sinh giống như mới gặp, chúng ta xa nhau có phải đến một đời...
Biệt ly tới không kịp thổ lộ, chúng ta lo lắng không biết có oán hận hay không...
(chỉ cần tỷ nhớ ta, bị những người khác quên cũng không sao)
Đáng tiếc qua nhiều năm như vậy, cô không biết mình sống như thế nào, không biết làm sao không thẹn với lương tâm, rốt cuộc tìm không thấy tin tức của nàng.
(Nếu như ta thẹn với lòng)
Có người cười một tiếng vạn cổ xuân, có người khóc vạn cổ sầu, Chu Chỉ Nhược của nàng vào ngày đại hôn với Trương Vô Kỵ nói câu này vẫn chưa có đáp án chính xác.
Triệu Mẫn ngồi trong khách điếm, bỗng nhiên cười một tiếng " Nàng đến cùng là vì ai mà thẹn với lòng?"
Một người hoa nở, một người hoa rơi, cả đời rong ruổi trên lưng ngựa, từ đầu tới cuối, không có ai trả lời cô.
Nhưng cô còn nhớ rõ thuở thiếu thời lần đầu gặp mặt, là nắng xuân lưu luyến nhu tình, là trời trong mây trắng mặt trời rực rỡ nhất.
oOo
Nhiều năm trước...
"Vãn bối Thanh Thư kính chào sư thái, kính chào các vị tiền bối"
"Vãn bối Ân Lê Đình kính chào sư thái"
Thanh âm trầm thấp bên trong truyền ra, bên ngoài liền có tiếng vó ngựa lọc cọc vang lên.
Có lẽ đây chính là gió lùa vô ý, hết lần này đến lần khác đều là duyên phận...
oOo
"Mệt chết bản công tử" Một đường đi thẳng đến Trung Nguyên, ngựa không dùng vó, cô xác thực rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-thien-dong-nhan-van/2599128/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.