Trương Vô Kỵ đáp:- Cô mà chân yếu tay mềm ư? Cô ngụy kế đa đoan, còn ghê gớm gấp mười người đàn ông.Triệu Mẫn cười:- Cám ơn Trương giáo chủ đã khen ngợi, tiểu nữ không dám nhận.Hai người nói đến đây cùng cười ha hả. Mấy câu đối đáp đó chính là những câu hai người nói với nhau khi ở dưới hầm tối Lục Liễu Sơn Trang, có điều năm xưa khi nói những câu đó hai bên đang thù ghét nhau, còn hôm nay thì lại tình ý hết sức dạt dào. Trương Vô Kỵ cười nói:- Nàng có sợ ta cù gan ban chân nàng nữa hay không?Triệu Mẫn cũng cười:- Không sợ!Trương Vô Kỵ nắm chặt chân nàng, hai người cùng cảm thấy thật hạnh phúc.Sáng hôm sau Trương Vô Kỵ tỉnh dậy nhảy lên trên cây cao nhìn ra thấy dưới chân núi quân địch cờ quạt phất phới, người ngựa chạy qua chạy lại, trong quân tiếng tù và nổi lên đây đó, quả đang điều binh khiển tướng rất là gấp rút. Hỏi thăm giáo chúng thám thính, biết được một vạn quân Nguyên vừa mới tới, tổng cộng đã là hai vạn quân binh. Chàng liền gọi:- Mẫn muội!Triệu Mẫn đáp lời:- Thiếp đây, chuyện gì thế?Trương Vô Kỵ hơi chần chừ, nói:- Không có chuyện gì, ta chỉ thuận miệng gọi nàng đấy thôi.Chàng vốn dĩ muốn bàn với Triệu Mẫn cách thức đánh bại quân Nguyên vì nàng túc trí đa mưu hẳn sẽ có kế sách hay nhưng nghĩ lại: "Nàng vốn là quận chúa trong triều đình, bỏ cha bỏ anh đi theo ta, lại bảo nàng tính kế giết chính người Mông Cổ chẳng ép uổng nàng quá lắm hay sao". Thành thử lời đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-thien-do-long-ky/1366392/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.