Triệu Mẫn hỏi thêm:- Tạ đại hiệp ra sao? Đã gặp ông ta chưa?Trương Vô Kỵ bá vai nàng, cùng sóng bước dưới mưa, đem mọi việc kể sơ qua lại một lượt. Triệu Mẫn trầm ngâm rồi hỏi:- Chàng có hỏi ông ta vì sao ngày đó trên hoang đảo lại trúng độc mất đao chưa?Trương Vô Kỵ nói:- Ta chỉ chăm chăm lo việc làm sao cứu ông ta thoát hiểm, không có lúc nào rỗi hơi để hỏi những chuyện đó cả.Triệu Mẫn thở dài một tiếng, không lên tiếng nữa. Trương Vô Kỵ gặng hỏi:- Muội khó chịu hay sao?Triệu Mẫn đáp:- Đối với chàng thì là chuyện nhàn rỗi, còn với thiếp thì là chuyện thật quan trọng. Thôi được, đợi cứu Tạ đại hiệp ra rồi hỏi ông ta cũng chưa muộn. Thiếp chỉ sợ…Trương Vô Kỵ hỏi:- Sợ cái gì? Muội sợ mình không cứu được nghĩa phụ hay sao?Triệu Mẫn đáp:- Minh giáo so với các phái khác trong võ lâm thì mạnh hơn nhiều, nếu muốn thì thể nào chẳng tìm được cách cứu Tạ đại hiệp ra. Thiếp chỉ sợ Tạ đại hiệp đã nhất tâm lấy cái chết để trả nợ cho Không Kiến thần tăng thôi.Trương Vô Kỵ cũng lo chuyện đó, hỏi lại:- Muội xem có thể như thế chăng?Triệu Mẫn đáp:- Chỉ mong đừng xảy ra như vậy.Hai người vừa đi vừa truyện trò đã đến trước nhà vợ chồng họ Đỗ. Triệu Mẫn cười nói:- Hành tích của chàng đã bại lộ rồi, không nên dấu diếm họ nữa làm gì.Trương Vô Kỵ thấy cánh cửa chiếc nhà tranh chỉ khép hờ, liền giơ tay đẩy ra, lắc người mấy cái cho ráo những giọt nước mưa rồi mạnh mẽ tiến vào, đột nhiên ngửi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-thien-do-long-ky/1366370/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.