Triệu Mẫn nói:- Hôm trước ở sau gốc cây, nghe chàng nói với cô ta những lời đường mật, muội thật chỉ mong chết cho xong, chỉ mong đừng sinh ra trên cõi đời này. Hôm đó muội cười khẩy hai tiếng, nay cô ta cũng trả lại hai tiếng cười. Chỉ có điều… có điều… chàng chưa từng nói với muội một câu nào để muội được vui.Trương Vô Kỵ trong lòng xót xa:- Triệu cô nương, đúng ra ta chẳng nên đến đây, cũng không nên gặp lại cô làm gì. Lòng ta đã thuộc về người khác, chẳng nên làm cho cô thêm buồn phiền. Cô là thân cành vàng lá ngọc, từ nay quên cái kẻ lãng tử giang hồ này đi cho xong.Triệu Mẫn cầm tay Trương Vô Kỵ lên, vuốt ve vết sẹo trên lưng bàn tay chàng, nhỏ nhẹ nói:- Chỗ muội cắn chàng đây, dù chàng võ công cao đến đâu, y đạo giỏi đến đâu, cũng không thể nào làm mất được vết sẹo này. Cái sẹo trên tay chàng chàng không trừ được, làm sao xóa được vết thương trong tim muội?Nói tới đây nàng vòng tay lên vít cổ Trương Vô Kỵ xuống, để một nụ hôn thật nồng thắm trên môi chàng. Trương Vô Kỵ chỉ thấy làn môi mềm mại của nàng quyện với hương thơm xông lên mũi, trong lòng đê mê. Đột nhiên Triệu Mẫn cắn mạnh vào môi chàng một cái bật máu ra rồi đưa tay xô mạnh vào vai Trương Vô Kỵ, xoay mình nhảy ra khỏi cửa sổ, kêu lên:- Chàng là tiểu dâm tặc, muội ghét chàng, muội hận chàng.Trương Vô Kỵ châm nến lên, bên trong tiểu điếm yên ắng, ánh nến chiếu mờ mờ, nhìn bầu rượu chén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-thien-do-long-ky/1366355/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.