Bọn ăn mày trong đại điện nghe thế hết sức khích động, cùng lớn tiếng reo hò. Truyền Công trưởng lão nói:- Trần huynh đệ trí dũng song toàn, lại có lòng nghĩa khí như thế, quả thực hiếm lắm thay.Trần Hữu Lượng khom lưng đáp:- Huynh đệ nhờ được bang chủ và các trưởng lão giáo huấn, vì đại nghĩa của bản bang thì dẫu nhảy vào nước sôi, xông vào lửa cũng không dám từ nan. Chuyện nhỏ nhặt đó, lại được Trịnh trưởng lão nhọc lòng khen ngợi, khiến cho huynh đệ cảm thấy lòng không an.Quần cái thấy y khiêm tốn như thế, không nhận là công của mình, lại càng hoan hô không ngớt. Trương Vô Kỵ ngồi trên cành cây càng nghe càng bực, nghĩ thầm gã này thật là hèn hạ đáng khinh, việc sờ sờ rõ ràng mãi hữu cầu sinh, vậy mà lại biến thành trượng nghĩa cứu người. Có điều y khéo léo che đậy, khiến Trịnh trưởng lão cũng không thấy một chút sơ hở nào, quả thực là một kẻ đại gian hùng. Bản giáo khởi sự ở các nơi, đại thắng đại lợi, cuối cùng nếu như có thể đuổi Thát tử đi, theo lời nói của những người Cái Bang này, phải do Minh giáo quản trì thiên hạ. Nghĩa phụ nói người muốn lập đại nghiệp nhất định phải lòng dạ độc ác, khi cần thiết ngay cả cha mẹ con cái cũng giết chết, những việc này ta vạn lần không làm được, chung quy phải từ chức giáo chủ không làm nữa. Nói đến bản lĩnh mưu tính đại sự, ngay cả Trần Hữu Lượng ta cũng không hơn".Bỗng thấy trong lòng chua xót: "Ngụy kế của tên gian tặc này, lúc đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-thien-do-long-ky/1366338/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.