Chu Chỉ Nhược lạnh lùng nói:- Cái gì mà có phúc hay không có phúc?Bạt Tốc Đài nói:- Thiệu Mẫn quận chúa là đệ nhất mỹ nhân Mông Cổ, không, phải là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, văn võ toàn tài, là thiên kim của Nhữ Dương Vương gia. Tiểu nhân làm gì có phúc được thấy kim diện của quận chúa?Chu Chỉ Nhược chỉ hừ một tiếng, không nói thêm nữa. Trương Vô Kỵ nói với Tạ Tốn:- Nghĩa phụ, như vậy thì mình lên thuyền đi thôi.Tạ Tốn nói:- Vậy mình qua bên hang núi bên kia lấy ít vật phẩm tùy thân rồi hãy lên thuyền, xin trưởng quan chờ nơi đây một chút.Bạt Tốc Đài nói:- Xin để cho tiểu nhân và anh em thủy thủ mang hành lý giùm cho ba vị.Tạ Tốn cười nói:- Bọn ta làm gì có hành lý? Không dám phiền đến các vị.Ông nắm tay Trương Vô Kỵ và Chu Chỉ Nhược đi qua sau núi nói:- Triệu Mẫn tự nhiên sai người đi đón chúng ta về, bên trong ắt có âm mưu, các con nghĩ mình phải đối phó thế nào?Trương Vô Kỵ nói:- Nghĩa phụ, cha nghĩ xem Triệu… cha nghĩ xem Triệu Mẫn cô ta… cô ta có ở trên thuyền không?Tạ Tốn đáp:- Nếu như con tiểu yêu nữ đó có ở trên thuyền thì lại càng dễ xử. Bọn mình chỉ cần ăn uống cho cẩn thận, đừng để cho y thị giở trò gì.Trương Vô Kỵ nói:- Đúng thế, bọn mình mang theo cá ướp muối, trái cây khô lên thuyền, lấy thêm nước uống, không ăn uống món gì ở trên thuyền cả.Tạ Tốn nói:- Ta xem Triệu Mẫn chắc không có ở trên thuyền đâu. Có lẽ y thị theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-thien-do-long-ky/1366336/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.