Hôm sau đoàn người tiếp tục đi về hướng tây, đến hơn một trăm dặm thì đã chính ngọ, mặt trời chói chang chiếu ngay trên đỉnh đầu, tuy đang vào mùa đông mà cũng thấy nóng nực. Đang khi đi, phía tây bắc bỗng vọng lại đâu đây tiếng binh khí chạm nhau loảng xoảng, mọi người không đợi Tĩnh Huyền ra lệnh, đều rảo bước nhắm phía đó chạy tới.Chẳng bao lâu trước mắt đã thấy mấy bóng người múa may đang giao đấu, đến gần hơn thì thấy ba đạo nhân mặc áo bào trắng cầm binh khí, vây đánh một hán tử trung niên. Ba đạo nhân đó bên tay áo phía trái đều có thêu một đốm lửa đang cháy màu đỏ, hiển nhiên là người trong ma giáo. Người trung niên kia tay múa trường kiếm, kiếm quang lấp lánh, đấu với ba đạo nhân đến hồi kịch liệt, lấy một đánh ba nhưng không rơi vào thế hạ phong chút nào.Vết thương trên đùi Trương Vô Kỵ đã lành rồi, nhưng chàng vẫn giả vờ chưa đi được, vẫn ngồi trên cái xe trượt tuyết cốt để người trong phái Nga Mi không lưu tâm đề phòng. Lúc này chàng bị một gã nam đệ tử của phái Nga Mi chắn ngay trước mặt nên phải nghiêng người thò đầu ra nhìn mới thấy được bốn người kia giao tranh. Trường kiếm của hán tử trung niên càng múa càng nhanh, đột nhiên xoay người quát lên một tiếng nghe soẹt một cái đã đâm vào ngực một tên đạo nhân của ma giáo.Người của phái Nga Mi lớn tiếng hoan hô, còn Trương Vô Kỵ không khỏi kinh ngạc kêu lên một tiếng nho nhỏ, chiêu Thuận Thủy Thôi Chu đó là một tuyệt chiêu của phái Võ Đang, còn người trung niên ra chiêu đó chính là lục hiệp Ân Lê Đình.Quần đệ tử của phái Nga Mi đứng xa xa xem giao đấu nhưng không tiến lên tương trợ. Hai tên đạo nhân ma giáo còn lại thấy bên kia đã giết mất một người, lại có thêm nhiều người tới trợ giúp, trong bụng khiếp sợ, đột nhiên hú lên một tiếng, hai người chia ra hai hướng bắc nam bỏ chạy.Ân Lê Đình liền phóng mình đuổi theo đạo nhân chạy về hướng nam. Chân ông ta nhanh hơn kẻ địch nhiều, chỉ bảy tám bước đã đuổi tới sau lưng người nọ, đạo nhân đó liền quay lại, múa song đao như điên cuồng áng chừng muốn cùng Ân Lê Đình lưỡng bại câu thương.Phái Nga Mi ai nấy đều thấy một mình Ân Lê Đình không thể nào đuổi được cả hai kẻ địch, đạo nhân chạy về hướng bắc khinh công lại thật cao cường, mỗi lúc một nhanh, cứ tình hình đó, Ân Lê Đình giết được gã ở phương nam đang quấn quýt bám lấy rồi, không cách nào có thể quay lại đuổi kịp để giết đạo nhân kia. Đệ tử phái Nga Mi và ma giáo thù sâu như bể, ai nấy đều nhìn Tĩnh Huyền mong bà ta ra lệnh chặn kẻ địch lại. Các nữ đệ tử đa số đều giao hảo với Kỷ Hiểu Phù, ai nấy đều cho rằng nếu chẳng vì ma đầu của ma giáo tác ác, vị lục hiệp của phái Võ Đang này đã thành rể của bản phái rồi, nên ai cũng mong được giúp ông ta một tayTĩnh Huyền trong lòng hơi trù trừ, nghĩ đến Võ Đang lục hiệp trên giang hồ danh vọng lừng lẫy là chừng nào, nếu ông ta không lên tiếng kêu gọi, người ngoài lại nhúng tay vào, là điều quả thật bất kính. Thành thử bà ta trầm ngâm không ra lệnh cho đồng môn ra chặn lại, nghĩ thầm thà để cho yêu nhân chạy thoát, chứ không dám đắc tội với vị Ân lục hiệp này.Ngay lúc đó, bỗng có một làn ánh sáng xanh lấp lánh, thanh trường kiếm trong tay Ân Lê Đình đã ném ra, bay vọt về hướng bắc, nhanh như gió, xẹt như điện bắn thẳng vào lưng người kia. Đạo nhân đó vừa mới cảnh giác, đang toan né tránh, trường kiếm đã xuyên thẳng qua người, còn đà bay thẳng về phía trước. Đạo nhân đó chân vẫn chưa ngừng bước, còn chạy về trước đến hơn hai trượng, mới ngã sấp mặt xuống chết. Thanh kiếm kia bay ra ngoài cách đạo nhân đến ba trượng mới rơi xuống, ánh sáng xanh lập lòe, cắm thẳng vào trong cát, tuy chỉ là một thanh trường kiếm vô tri, nhưng trông cũng thần uy lẫm lẫm.Mọi người thấy màn giao đấu kinh tâm động phách đó, không khỏi hoa mắt mất cả hồn vía, không ai nói lên được câu nào. Đến khi quay lại nhìn Ân Lê Đình, chỉ thấy đạo nhân ma giáo thân hình loạng choạng, lảo đảo như người say, ném song đao đi, hai tay khua múa trên trời, còn Ân Lê Đình không thèm để ý tới nữa đi về phía người của phái Nga Mi.Ông ta đi được vài bước thì đạo nhân kia hự lên một tiếng, ngã lăn ra, không còn động đậy, còn Ân Lê Đình dùng thủ pháp gì đánh chết y thì không một ai thấy cả.Các đệ tử phái Nga Mi bấy giờ mới lớn tiếng reo hò, đến Diệt Tuyệt sư thái cũng gật đầu, rồi lại thở dài một tiếng. Tiếng thở dài đó có thể nói rằng phái Võ Đang có nhân tài đệ tử như thế, phái Nga Mi lại không có được truyền nhân sánh kịp. Thế nhưng cũng có thể là Kỷ Hiểu Phù bạc phận, không lấy được người như thế này lại bị hại trong tay dâm đồ của ma giáo. Trong lòng Diệt Tuyệt sư thái, Kỷ Hiểu Phù đương nhiên đã bị Dương Tiêu làm hại, chứ không phải chính tay mình giết chết.Ba tiếng "lục sư thúc" đã lên đến cửa miệng của Trương Vô Kỵ nhưng chàng cố gắng dằn lại. Trong mấy người sư bá sư thúc, Ân Lê Đình và phụ thân chàng thân nhau nhất, ông ta cũng yêu thương chàng hơn cả. Chàng nhìn vị sư thúc xa cách chín năm qua, thấy mặt ông đầy vẻ phong trần, hai bên tóc mai đã lấm tấm hoa râm, ắt hẳn cái chết của Kỷ Hiểu Phù khiến ông bị xúc động mạnh. Trương Vô Kỵ vừa thấy lại người thân, đã toan chạy lên nhận họ, nhưng sau nghĩ đến chung quanh tai mắt thật nhiều, không tiện để người ngoài biết để khỏi gây ra hậu hoạn vô cùng. Chu Chỉ Nhược tuy đã biết chân tướng mình nhưng chắc không nói cho ai hay.Ân Lê Đình quay về phía Diệt Tuyệt sư thái khom lưng hành lễ, nói:- Đại sư huynh của tệ phái tất lãnh các sư đệ cùng đệ tử đời thứ ba, cả thảy ba mươi hai người đã đến địa giới Nhất Tuyến Hiệp. Vãn bối phụng mệnh đại sư huynh đi trước nghênh đón quý phái.Diệt Tuyệt sư thái nói:- Hay lắm, thế ra phái Võ Đang đã đến trước rồi. Quý phái đã giao chiến cùng yêu nhân trận nào chưa?Ân Lê Đình đáp:- Chúng tôi đã đụng độ ba lần với hai kỳ Mộc, Hỏa của ma giáo, giết được vài tên yêu nhân, thất sư đệ Mạc Thanh Cốc cũng bị thương nhẹ.Diệt Tuyệt sư thái gật gù, bà ta biết tuy Ân Lê Đình chỉ miêu tả sơ sài như thế, nhưng thực ra ba trận ác đấu đó ắt hẳn khốc liệt dị thường, với tài năng Võ Đang ngũ hiệp, mà cũng không giết nổi chưởng kỳ sứ của ma giáo, thất hiệp Mạc Thanh Cốc lại bị thương. Diệt Tuyệt sư thái lại hỏi: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m- Quý phái đã tìm hiểu thực lực trên Quang Minh Đỉnh ra sao chưa?Ân Lê Đình đáp:- Nghe nói Thiên Ưng giáo là chi phái của ma giáo đã đem đại lực lượng lên tăng viện cho Quang Minh Đỉnh, có người còn bảo là Tử Sam Long Vương và Thanh Dực Bức Vương cũng đã tới nơiDiệt Tuyệt sư thái ngạc nhiên hỏi:- Tử Sam Long Vương cũng đã đến rồi ư?Hai người một mặt nói chuyện nhưng vẫn đi song song, quần đệ tử lẽo đẽo đi theo tận xa xa, không dám đến gần nghe thảo luận. Hai người nói chuyện một hồi, Ân Lê Đình giơ tay từ biệt để còn liên lạc với phái Hoa Sơn. Tĩnh Huyền nói:- Ân lục hiệp chạy đôn chạy đáo chắc cũng đã đói rồi, xin mời dùng chút điểm tâm rồi hãy đi.Ân Lê Đình không khách sáo nói:- Nếu thế thì làm phiền quý vị vậy.Chúng đệ tử phái Nga Mi lập tức đem lương khô ra, có người đắp đất làm lò, đem chảo ra đun mì. Bọn họ ăn uống vốn thực là giản phác, thế nhưng tiếp đãi Ân Lê Đình thì thật ân cần, cũng là nghĩ đến Kỷ Hiểu Phù.Ân Lê Đình hiểu rõ tâm ý của bọn họ, khóe mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói:- Đa tạ các vị sư tỉ sư muội.Thù Nhi vốn ở ngoài quan sát không nói năng gì, lúc này đột nhiên cất tiếng:- Ân lục hiệp, tôi muốn hỏi thăm một người liệu có được không?Ân Lê Đình tay đang cầm một bát mì nóng, quay đầu lại nói:- Vị tiểu sư muội này tôn tính đại danh là gì? Không biết muốn tra hỏi chuyện gì? Nếu ta biết được ắt xin phụng cáo.Thần thái hết sức khiêm hòa. Thù Nhi nói:- Tôi không phải người trong phái Nga Mi. Tôi bị họ bắt đi đấy.Ân Lê Đình lúc đầu tưởng cô ta là một tiểu đệ tử của phái Nga Mi, nghe nói không khỏi ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thấy cô gái này thật thẳng thắn liền hỏi:- Cô là người trong ma giáo ư?Thù Nhi đáp:- Không phải đâu, tôi là kẻ đối đầu của ma giáo.Ân Lê Đình không tiện hỏi kỹ lai lịch cô gái, vì muốn tôn trọng chủ nhân nên đưa mắt nhìn Tĩnh Huyền, xin bà ta cho biết ý kiến. Tĩnh Huyền nói:- Ngươi định hỏi Ân lục hiệp chuyện gì?Thù Nhi đáp:- Tôi định hỏi ông, lệnh sư huynh Trương Thúy Sơn Trương ngũ hiệp có đến Nhất Tuyến Hiệp không?Câu nói vừa xong, cả Ân Lê Đình lẫn Trương Vô Kỵ đều giật mình kinh hãi. Ân Lê Đình nói:- Cô hỏi thăm ngũ cư ca của ta có chuyện gì thế?Thù Nhi hai má đỏ bừng, nói nhỏ:- Tôi muốn biết công tử của ông ta là Trương Vô Kỵ, có đến hay không?Trương Vô Kỵ nghe nói lại càng kinh hãi, nghĩ thầm:- Thì ra nàng đã biết rõ chân tướng ta từ đời nào, lúc này mới nói toạc ra.Ân Lê Đình nói:- Cô nói thật đấy chứ?Thù Nhi nói:- Tôi thành tâm hỏi thăm Ân lục hiệp, đâu dám dối gian gì?Ân Lê Đình nói:- Ngũ sư ca của ta qua đời đã trên mười năm, cây mọc trên mộ đã xanh rì, không lẽ cô nương không biết hay sao?Thù Nhi kinh hãi nhỏm dậy "A" lên một tiếng, nói:- Hóa ra Trương ngũ hiệp đã chết rồi đấy, hóa ra… anh ta… anh ta đã mồ côi từ bao giờ rồi.Ân Lê Đình hỏi:- Thế cô nương có quen biết cháu Vô Kỵ chúng ta ư?Thù Nhi đáp:- Sáu năm trước, tôi từng ở tại nhà Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu gặp huynh ấy một lần, không biết bây giờ huynh ấy ở đâu.Ân Lê Đình đáp:- Ta phụng mệnh gia sư đã từng đến Hồ Điệp Cốc thăm hỏi nhưng vợ chồng Hồ Thanh Ngưu đã bị người ta giết rồi, Vô Kỵ chẳng biết đi đâu. Về sau cố gắng đi tìm, nhưng không có chút âm hao nào cả. Ôi, nào ngờ… nào ngờ…Ông nói đến đây, thần sắc thê thảm, không nói tiếp được nữa. Thù Nhi vội hỏi:- Sao thế? Lục hiệp nghe tin tức gì vậy?Ân Lê Đình chăm chăm nhìn nàng, hỏi gặng:- Cô nương vì sao lại quan thiết như thế? Cháu Vô Kỵ của ta với cô có ơn hay có oán?Thù Nhi mắt nhìn về cõi xa xăm, buồn bã nói:- Tôi muốn huynh ấy đi với tôi đến đảo Linh Xà…Ân Lê Đình ngắt lời:- Đảo Linh Xà ư? Kim Hoa bà bà và Ngân Diệp tiên sinh là gì của cô?Thù Nhi không trả lời, chỉ lẩm bẩm nói một mình:- … Huynh ấy đã không chịu, lại còn đánh tôi, mắng tôi, cắn tay tôi máu chảy dầm dề…Cô nàng vừa nói vừa lấy tay trái xoa xoa lưng bàn tay phải.- Có điều… có điều… tôi vẫn không quên được huynh ấy. Tôi đâu có ý muốn hại huynh ấy, tôi muốn huynh ấy lên đảo Linh Xà, bà bà sẽ dạy võ công, tìm cách trị cho huynh ấy khỏi âm độc của Huyền Minh thần chưởng. Nào ngờ huynh ấy hung dữ quá, đâu biết tôi có lòng tốt, lại tưởng có bụng dạ hại huynh ấy.Những điều thắc mắc trong lòng Trương Vô Kỵ bây giờ mới minh bạch: "Thì ra Thù Nhi chính là cô bé A Ly nắm tay ta nơi Hồ Điệp Cốc, kẻ tình lang khắc khoải không quên, chẳng phải ai xa lạ mà chính là ta". Chàng nghiêng đầu nhìn lại, thấy khuôn mặt nàng sưng vù, đâu còn chút vẻ xinh đẹp nào như lần mới gặp? Thế nhưng đôi mắt trong vắt như nước mùa thu, nhìn sâu thăm thẳm, trông vẫn chẳng khác năm xưa chút nào.Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng nói:- Sư phụ của nó là Kim Hoa bà bà nghe nói cũng có dây mơ rễ má gì với ma giáo. Mụ ta cũng chẳng phải chính nhân nhưng lúc này bọn ta chưa muốn gây thù chuốc oán nên chỉ tạm giữ nó thôi.Ân Lê Đình nói:- Ồ, thì ra như thế. Cô nương, cô đối với cháu Vô Kỵ ta thật là chí tình, chỉ có điều cháu ta phúc mỏng, mấy hôm trước tôi gặp Võ trang chủ Võ Liệt của Chu Võ Liên Hoàn Trang mới hay là hơn năm năm trước, Vô Kỵ đã xẩy chân rơi xuống vực sâu, thịt xương cũng chẳng còn. Than ôi, ta và cha nó tình như tay chân, nào ngờ ông trời không thương người có lòng, cả hòn máu rơi kia…Ông nói chưa hết câu, nghe bịch một cái, Thù Nhi đã ngã lăn ra bất tỉnh. Chu Chỉ Nhược vội vàng tiến lên đỡ cô ta dậy, xoa bóp trên ngực mấy cái, Thù Nhi mới từ từ tỉnh lại. Trương Vô Kỵ thật là khó xử, trước mắt thấy Ân Lê Đình và Thù Nhi hai người đau lòng như thế, mà mình lại dửng dưng đứng bên ngoài không lý tới, chàng quay đầu lại thấy Chu Chỉ Nhược đang nhìn mình đăm đăm, ánh mắt đầy vẻ ngờ vực, dường như muốn hỏi: "Vì cớ gì huynh không đứng ra nhận là mình?" Trương Vô Kỵ hơi lắc đầu, chàng biết rằng mấy năm qua mình thân thể tướng mạo biến đổi thật nhiều, nếu chẳng tự mình nói ra kỷ niệm trên sông Hán Thủy, Chu Chỉ Nhược cũng không thể nào nhận ra nổi.Thù Nhi nghiến răng hậm hực hỏi:- Ân lục hiệp, Trương Vô Kỵ bị ai giết chết thế?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]