Chàng nhìn hai hàng vết chân của Chu Chỉ Nhược và Đinh Mẫn Quân để lại trên mặt tuyết, nghĩ thầm: "Nếu như vết chân của Đinh Mẫn Quân kia mà là vết chân mình, mình được cùng Chu cô nương sánh vai mà đi…".Cô thôn nữ đột nhiên kêu lên:- Ôi chao, chạy mau, để lâu thêm e không kịp nữa.Trương Vô Kỵ đang mơ màng chợt choàng dậy, hỏi:- Cái gì?Cô gái đáp:- Cô gái của phái Nga Mi không chịu hết sức đấu với muội, giả vờ bị thương đi khỏi. Thế nhưng Đinh Mẫn Quân lúc nào cũng đòi bắt muội đến cho sư phụ của họ, Diệt Tuyệt sư thái chắc ở đâu đây. Lão tặc ni đó cực kỳ hiếu thắng, lẽ nào không đến?Trương Vô Kỵ nghĩ đến việc Diệt Tuyệt sư thái một chưởng đánh chết Kỷ Hiểu Phù tàn nhẫn là chừng nào, không khỏi e ngại, sợ hãi nói:- Lão tặc ni đó ghê gớm lắm, bọn mình không phải là đối thủ của bà ta đâu.Cô thôn nữ hỏi lại:- Huynh đã gặp bà ta rồi ư?Trương Vô Kỵ đáp:- Chưởng môn phái Nga Mi, đâu phải tầm thường? Ta đi lại chưa được, cô mau chạy đi.Cô thôn nữ giận dữ nói:- Hừ, sao muội lại không lo cho huynh, bỏ chạy một mình? Bộ huynh tưởng muội không có chút lương tâm nào sao?Nàng nhíu mày suy nghĩ một chốc, đi nhặt những thanh củi chắc chắn, dùng cành mềm bện thành dây thừng, buộc lại thành một cái xe trượt tuyết, bế Trương Vô Kỵ lên nằm duỗi thẳng hai chân trên cái xe trượt, kéo chạy về hướng tây.Cô ta chạy không ngừng, phải đến ba bốn chục dặm. Trương Vô Kỵ trong lòng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-thien-do-long-ky/1366244/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.